Tiền cô ấy chuyển tới thật sự không ít, sao Lâm Sở Trì có thể tùy tiện nhận: “Tôi cũng không dạy gì, không cần khách sáo như vậy.”
“Vậy cô phải nhận tiền gà rán bán được lúc chiều, nếu không ngày mai tôi ngại kinh doanh tiếp.”
Thấy cô kiên quyết không nhận học phí, Phùng Ngọc Ngọc nhíu mày, sau đó chuyển lại một số tiền, số tiền này là tiền thu được hôm nay của cô ấy.
“Buổi chiều bán được nhiều tiền như thế sao?” Lâm Sở Trì luôn cảm thấy cho dù nhà cô ấy bán gà rán không rẻ lắm, nhưng cũng không nhiều như thế.
“Nhiều chứ, tôi rảnh đâu lừa cô, Thất Thất cô nhận đi, coi như tôi xin cô, nếu không ngày mai tôi cũng tới phụ cô một ngày.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây