“Sáng Hữu.” Ông cụ Ngô đưa mắt nhìn con trai, cuối cùng dừng trên người cháu trai.
Ngô Sáng Hữu thấy ông cụ lại nhận ra mình, hơi kích động: “Ông nội, là cháu, ông có chỗ nào không khỏe không.”
Ông cụ Ngô khẽ lắc đầu, ánh mắt nhanh chóng chuyển tới đĩa thanh ngư ngốc phế đó.
Cha của ông cụ rất có thiên phú nấu ăn, bất luận là món gì chỉ cần ông ấy nếm qua một lần, rất nhanh đã có thể mày mò làm ra, thậm chí qua sự cải tiến của ông ấy, hương vị sẽ càng ngon hơn. Phần thanh ngư ngốc phế trước mắt này ngang ngửa với hương vị trong ký ức của ông cụ, thậm chí trong thoáng chốc còn khiến ông cụ như thể quay lại quá khứ.
“Đây là do ai nấu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây