Lúc này, tên tội phạm bỏ trốn sau nhiều ngày đã lơ là cảnh giác, đang mua đồ ăn ở quầy hàng rong.
Còn Hàn Diễm và Đường Nguyệt ở quán cà phê cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lát nữa đừng để lạc mất, đợi đến chỗ vắng người rồi hãy ra tay.” Đường Nguyệt nhắc nhở Hàn Diễm.
“Biết rồi, biết rồi.”
Chân Lục Trà vui vẻ lượn lờ giữa các quầy hàng rong, những người đi đường đi ngang qua cô không khỏi liên tục ngoái nhìn.
Không có gì khác, Chân Lục Trà thực sự quá xinh đẹp, đặc biệt là hôm nay còn chọn một chiếc váy babydoll, càng khiến cô thêm phần xinh xắn đáng yêu.
Tên tội phạm bỏ trốn kia đương nhiên cũng chú ý đến Chân Lục Trà, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào cô.
Tên tội phạm này sở dĩ bị liệt vào cấp A, không chỉ vì hắn ta đã đánh cắp bí mật quốc gia, mà còn vì hắn ta đã cưỡng h.i.ế.p và g.i.ế.c c.h.ế.t không dưới hai mươi cô gái.
Những cô gái đó đáng lẽ phải nở rộ ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại vì một tên cặn bã như vậy mà tàn lụi ở góc khuất không người biết đến.
Ánh mắt ghê tởm và dính nhớp như vậy khiến Chân Lục Trà rất khó chịu.
Hơn nữa cô rất nhạy cảm với ánh mắt như vậy, dù sao kiếp trước cũng có không ít tên đàn ông biến thái nhìn cô chằm chằm như vậy.
Chân Lục Trà nhìn theo ánh mắt kinh tởm đó, đối phương là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, quầng thâm mắt, như thể đã lâu không ngủ.
Hắn ta nhìn Chân Lục Trà với ánh mắt như một con thú hoang đói lâu ngày nhìn thấy con mồi ngon lành.
Chân Lục Trà nhạy bén nhận ra nguy hiểm, mà trực giác của cô luôn rất chính xác.
Tuy trước đây vì phải đóng phim nên cô đã học qua một ít Taekwondo và Karate, nhưng dù sao cô cũng không phải người luyện võ, người như vậy vẫn nên tránh thì hơn.
Chân Lục Trà ngay lập tức chuẩn bị rời khỏi quầy hàng rong đến trung tâm thương mại đông người hơn để tránh một chút rồi về nhà.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, tên đàn ông kia vẫn luôn một mực đi theo cô đến trung tâm thương mại.
Thật là kiên trì, Chân Lục Trà nắm chặt con d.a.o mà cô đã nhờ quản gia Lưu đặc biệt đặt làm trong túi xách.
Nhưng trước khi đến lúc nguy cấp, cô sẽ không dễ dàng sử dụng nó, Chân Lục Trà nhìn đám đông xung quanh.
Dù sao bây giờ mà đổ m.á.u thì không dễ giải quyết.
Chân Lục Trà liếc mắt thấy tên cặn bã “dai như đỉa” kia vẫn đang tiến lại gần cô.
Thật là...... Tâm trạng mua sắm tốt đẹp bị phá hỏng rồi.
Hàn Diễm và Đường Nguyệt vẫn luôn theo dõi tên tội phạm bỏ trốn, đương nhiên cũng nhận thấy điều bất thường.
Hai người thấy hắn ta đi theo một cô gái xinh đẹp trông như học sinh, lập tức đứng dậy đi theo.
Hàn Diễm nghiến răng nói: “Tên cặn bã này! Lại muốn giở trò với cô gái nhỏ!”
Đường Nguyệt bên cạnh tuy không nói gì, nhưng ánh mắt cũng vô thức tối sầm lại.
Chân Lục Trà vào phòng thử đồ đợi một lúc rồi ra ngoài, phát hiện tên đàn ông kia đã biến mất.
Nhưng coi như hắn ta chạy nhanh, nếu không cô thực sự không nhịn được mà rút d.a.o rồi.
Chân Lục Trà vừa đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, một bóng đen liền lao ra túm c.h.ặ.t t.a.y phải của cô.
Mẹ kiếp! Con chuột đen bự nào thành tinh thế!
Nhìn kỹ, hóa ra là tên biến thái kia.
Đúng là Thiên Đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.
Chân Lục Trà tay trái nắm chặt d.a.o định cho hắn ta một bài học từ sức mạnh của phụ nữ xã hội, thì thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai người khống chế tên biến thái.
Hai người đó chính là Hàn Diễm và Đường Nguyệt đã chờ đợi thời cơ từ lâu.
Đường Nguyệt thấy Chân Lục Trà ngây người ra thì tưởng cô bị tên tội phạm dọa sợ, bèn lên tiếng an ủi: “Em gái nhỏ, kẻ xấu đã bị bắt rồi, đừng sợ.”
Chân Lục Trà chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng trước mặt dịu dàng gọi mình là em gái nhỏ, trong lòng vẫn có chút kích động.
Hàn Diễm bên cạnh nghe Đường Nguyệt dịu dàng gọi Chân Lục Trà là em gái nhỏ thì trong lòng không khỏi có chút ghen tị. Anh ta và cô kề vai chiến đấu bao nhiêu năm cũng chưa thấy Đường Nguyệt dịu dàng với mình như vậy.