“Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?” Mắt Chân Lục Trà vẫn còn đọng nước, hốc mắt cũng đỏ hoe trông giống như một chú thỏ nhỏ.
“Lâu rồi, năm thứ hai em đi, anh đã đi tìm nguyên liệu làm nhẫn.” Tạ Lam Án ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô.
Chân Lục Trà nghe xong, nước mắt vốn đã ngừng lại bắt đầu rơi không kìm lại được, Tạ Lam Án vừa bất lực vừa buồn cười lau nước mắt cho cô: “Đều qua rồi, nhưng nếu em cứ khóc nữa thì ngày mai sẽ biến thành mắt ếch mất thôi.”
“Em không quan tâm, em muốn khóc.” Vừa nói vừa khóc to hơn.
Tạ Lam Án cười, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ đầu cô: “Vậy thì khóc đi, anh ôm em khóc đến ngày mai cũng không sao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây