Hứa Đồng giải thích: “Em là người thứ sáu trong đội chúng ta, cũng là nhỏ tuổi nhất, gọi em là Tiểu Lục chẳng phải rất hợp lý sao.”
Nghe có vẻ đúng thật.
Hứa Đồng tiếp tục nói: “Tiểu Lục, em mua chiếc xe này ở đâu vậy, đây là phiên bản giới hạn toàn cầu đấy!”
Chân Lục Trà không rành về các loại xe, cô chỉ bảo quản gia chuẩn bị cho mình chiếc xe bền nhất.
Trong không gian của cô còn có vài chiếc khác, trong đó có hai chiếc là xe nhà di động.
Nhưng xe đó quá lớn, dễ bị chú ý.
Nếu bị kẻ xấu để mắt đến thì sẽ rắc rối, so ra thì chiếc xe này kín đáo hơn.
Vì vậy, Chân Lục Trà đã lén lút di chuyển chiếc xe việt dã này từ không gian đến gara rồi lái ra.
Nhìn thấy vẻ thích thú của Hứa Đồng, rồi lại nhìn sang Tạ Lam Án đang ngồi trên xe bọc thép.
“Anh thích chiếc xe này à?” Chân Lục Trà hỏi Hứa Đồng.
Hứa Đồng liên tục gật đầu. Có người đàn ông nào mà lại từ chối một chiếc xe việt dã phiên bản giới hạn toàn cầu không cơ chứ.
Dù sao thì anh cũng không thể.
Chân Lục Trà ném chìa khóa xe cho Hứa Đồng: “Vậy anh lái chiếc này đi, em cũng không quen lái chiếc này lắm. Em sẽ sang xe bọc thép của các anh.”
Ban đầu, mọi người chia thành hai nhóm. Tạ Lam Án, chú Viên và Hứa Đồng ngồi xe bọc thép, Chân Lục Trà chở Đường Nguyệt và Hàn Diễm.
Thật ra chỉ là vấn đề ai đi trước ai đi sau thôi, cũng chẳng cần phải quá câu nệ chỗ ngồi.
Chân Lục Trà chào Đường Nguyệt một tiếng rồi vui vẻ chạy tới xe bọc thép.
Lần này người lái xe bọc thép là Tạ Lam Án, chú Viên ngồi ở ghế sau, ghế phụ vẫn còn trống.
Ban đầu là dành cho Hứa Đồng.
Chân Lục Trà âm thầm cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ “bình tĩnh” khi ngồi vào ghế phụ.
Cô quay đầu chào chú Viên ngồi ở ghế sau: “Chú Viên, chào chú ạ, hôm nay con là một thành viên của “đội xe bọc thép” rồi.”
Chú Viên nhìn cô gái tràn đầy sức sống trước mắt, cảm thấy như nhìn thấy mặt trời mọc, tâm trạng cũng trở nên sáng sủa hơn.
Ông mỉm cười nói: “Vậy thì chào mừng Chân tiểu thư.”
Chân Lục Trà: “Dạ, chú Viên đừng khách sáo vậy mà, gọi con là Trà Trà, Tiểu Chân đều được. Hoặc gọi con là Tiểu Lục cũng được.”
“Tiểu Lục?”
“Dạ, Hứa Đồng nói con là người thứ sáu của đội Ảnh Tức, cũng là người nhỏ tuổi nhất, nên anh ấy mới gọi con là Tiểu Lục.”
Ông Viên suy nghĩ một chút, thấy lời này cũng hợp lý.
Ông Viên: “Haha, được rồi, vậy sau này ta gọi cháu là Tiểu Lục nhé.”
Chân Lục Trà không chút xấu hổ, đã tự ý xếp mình vào đội Ảnh Tức.
Mặc dù đội trưởng bên cạnh vẫn chưa lên tiếng. Nhưng đối phương cũng không phản đối.
Hehe, trong mắt Chân Lục Trà, không phản đối chính là đồng ý rồi.
Tuy nhiên, Chân Lục Trà vẫn tỏ vẻ thận trọng hỏi Tạ Lam Án: “Em có thể gọi anh là đội trưởng được không ạ?”
Nghe thấy trong giọng nói của cô gái bên cạnh tràn đầy sự mong đợi.
Tạ Lam Án không kìm được mà đáp: “Ừm.”
Ye Ye Ye, Chân Lục Trà trong lòng không ngừng nở hoa.
Nếu Tạ Lam Án đã trả lời cô như vậy, tức là đối phương đã ngầm thừa nhận cô là một thành viên trong đội rồi.
Quá tuyệt vời, đùi to này cô ôm chắc rồi.
Nghĩ đến kết cục của bản thân trong tiểu thuyết, nhân vật nữ phụ là cô bị nữ chính trả thù. Nam chính vì để nữ chính hả giận mà ném cô vào bầy zombie cắn chết.
Nam nữ chính gì đó, không cần sợ!
Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án, càng nhìn càng thấy ưng mắt.
Người gì mà ngoại hình đã đẹp trai như vậy, thực lực lại mạnh, tâm tính còn tốt nữa.
Tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi.
Nếu những thành viên khác trong đội biết Chân Lục Trà đang trong lòng hết lời khen ngợi Tạ Lam Án tốt bụng, chắc chắn sẽ bị sốc đến mức rớt não ra đường luôn mất.
Dù sao thì Tạ Lam Án cũng nổi tiếng là cười như hoa, nhưng lòng dạ lại độc ác.
Hồi mới huấn luyện bọn họ, suýt chút nữa thì bị hắn hành đến chết. Bởi vì Tạ Lam Án đa nghi hơn người thường rất nhiều. Vì vậy, sau khi cùng nhau trải qua bao nhiêu sinh tử, Tạ Lam Án mới dần dần bỏ đi sự đề phòng.
Nhưng không hiểu sao, sự đề phòng của hắn lại tan vỡ trước cô nàng trà xanh Chân Lục Trà này.
Hai chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc.
Thỉnh thoảng có vài con zombie lao ra khỏi lề đường, nhào về phía xe.