Tuy nhiên, nghĩ một lúc, Nam Sương cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Nếu cậu không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, mau đi ngủ đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi.”
Chân Lục Trà trở về phòng ngủ của mình, nằm xuống chiếc giường mềm mại, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nhưng hình ảnh hiện lên rõ ràng nhất trong đầu vẫn là bóng dáng người đàn ông đứng giữa vườn hoa.
Dù cho hoa trong sân có nở rực rỡ đến đâu, cũng không thể xua tan vẻ cô tịch và bi thương trên người anh.
Anh ấy đang đợi ai vậy?
Nghĩ ngợi, Chân Lục Trà chìm vào giấc ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây