Cái đùi mà cô muốn ôm lại còn đẹp trai như vậy, Chân Lục Trà bày tỏ rằng mình đang hạnh phúc ngất ngây.
Hehe, một lần nữa cảm ơn bản thân xui xẻo trước khi xuyên không, hóa ra thần vận mệnh muốn để dành những điều tốt đẹp đến sau.
Bây giờ cô rút lại những lời mắng chửi ông trời trước đó.
A! Xin hãy tha thứ cho sự ngu dốt trước đây của tín nữ. (chắp tay)
Chân Lục Trà nhìn chằm chằm vào Tạ Lam Án.
Anh ta dường như nhận ra điều đó, nhìn về phía ánh mắt nóng bỏng kia.
Một cô gái mặc bộ đồ thể thao đen trắng, tóc đuôi ngựa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, đôi môi đỏ mọng hé mở, để lộ hàm răng trắng tinh.
Tạ Lam Án không hiểu sao lại nghĩ đến con mèo Ba Tư mà mẹ anh nuôi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của người kia ẩn chứa ngọn lửa nhỏ rực cháy, ánh mắt còn lại tựa dòng nước lạnh từ đáy hồ sâu.
Ngọn lửa tràn đầy nhiệt huyết trong lòng của Chân Lục Trà phựt một cái, đã bị dập tắt, như bị dội nước lạnh.
A, cảm giác đến nhanh, đi cũng nhanh.
Những người khác cũng chú ý đến Chân Lục Trà đang đứng trong phòng khách.
Không có gì khác, Chân Lục Trà thực sự quá xinh đẹp, khiến người ta không thể bỏ qua.
Cả người giống như con búp bê trên kệ trưng bày trong trung tâm thương mại cao cấp thành tinh, xinh đẹp đến mức khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Hứa Đồng kích động huých khuỷu tay vào cánh tay Hàn Diễm.
“Ai đây, ai đây?”
Hàn Diễm nhìn tên ngốc thấy gái đẹp là không đi nổi này, qua loa đáp: “Gặp trên đường.”
“Gặp thế nào, kể nhanh lên.”
“Nói ra thì dài dòng lắm.”
“Vậy thì cậu nói ngắn gọn thôi.”
...
Đường Nguyệt kéo Chân Lục Trà đang ngơ ngác đi tới.
“Đây là những thành viên khác trong đội của chúng tôi, Hứa Đồng, chú Viên, và đội trưởng Tạ Lam Án.”
Chân Lục Trà mỉm cười chào hỏi bọn họ: “Xin chào, em tên là Chân Lục Trà.”
Khi chào hỏi, Chân Lục Trà lại không tự chủ được nhìn về phía Tạ Lam Án.
Trời ơi, nhìn gần càng đẹp trai hơn.
Nhìn khuôn mặt này ăn thêm ba bát cơm cũng không thành vấn đề.
Thực sự không trách Chân Lục Trà vô dụng, cho dù trong giới giải trí trước khi cô xuyên không, cũng không có nam minh tinh nào đẹp trai đến mức đ.â.m trúng tim cô như Tạ Lam Án.
Tạ Lam Án tự nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt sáng rực của Chân Lục Trà.
Nhưng anh chỉ khẽ gật đầu với cô.
Coi như đã chào hỏi Chân Lục Trà.
Hứa Đồng và chú Viên thì rất nhiệt tình tự giới thiệu lại mình với Chân Lục Trà.
Sau khi làm quen với nhau, mọi người ngồi quây quần trên ghế sô pha trong phòng khách.
Đường Nguyệt kể cho mọi người nghe về tình hình của Chân Lục Trà, nói rằng cô ấy cũng sẽ đi cùng đội Ảnh Tức.
Mọi người rõ ràng đều rất hoan nghênh việc có thêm một cô gái đáng yêu như vậy trong đội.
Chỉ có Tạ Lam Án vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng cũng không phản đối.
Hàn Diễm mấy ngày nay đã tiếp xúc với zombie ở thành phố H, rõ ràng cảm thấy chuyện này không bình thường, vội vàng hỏi.
“Lão đại, rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, những “người” ăn thịt người đó, cấp trên không nói gì sao?”
Tạ Lam Án mấy ngày nay cũng nhận được tin tức từ cấp trên.
Chỉ là không ai biết rõ “căn bệnh quái lạ” này từ đâu mà đến.
Nhưng kết luận luôn nhận được là không thể chữa khỏi.
Và những con quái vật này sẽ chỉ ngày càng nhiều.
Nghe tin tức cấp trên gửi đến các bộ phận, hiện tại Trung Quốc đã thành lập các căn cứ người sống sót ở phía Bắc, phía Tây và phía Nam trên toàn quốc.
Phía Bắc là căn cứ Hy Vọng, phía Tây là căn cứ Hoàng Hôn, phía Nam là căn cứ Trị Sinh.
Vì cha của Tạ Lam Án hiện là tổng tư lệnh quản lý căn cứ Hoàng Hôn.
Vì vậy, đội Ảnh Tức được điều động đến căn cứ Hoàng Hôn.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là đến căn cứ Hoàng Hôn.
Tất nhiên, bọn họ còn một số nhiệm vụ khác cần giải quyết.
Nhưng Tạ Lam Án liếc nhìn Chân Lục Trà đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đường Nguyệt.
Chỉ nói sơ qua về tình hình bên ngoài và nhiệm vụ bọn họ phải đến căn cứ Hoàng Hôn.
Nói xong chuyện này, Hàn Diễm lại nhớ đến việc Đường Nguyệt “tạo” ra lửa.
“Đúng rồi, lão đại. Còn có một chuyện nữa, Đường Nguyệt sau khi bị zombie cắn đột nhiên có thể tự mình tạo ra lửa.”
Hứa Đồng cười ha ha: “Hàn Diễm, cậu thật là đồ ngốc, Đường Nguyệt đâu phải là kẻ ngốc đâu mà không biết đốt lửa.”