Tạ Lam Án nhớ lại sáng nay lúc gọi cô, ai đó đang ư ư a a, có chút bất lực cười nói: “Có gọi rồi, nhưng em không nghe thấy.”
Tiếp theo Tạ Lam Án thuận theo Chân Lục Trà ngồi dậy, sau đó ôm cô từ phía sau, ôm trọn cả người cô vào trong lòng.
“A? Anh gọi em rồi sao? Sao em không có đoạn ký ức này.”
Tạ Lam Án vùi đầu vào hõm cổ Chân Lục Trà, sau đó hôn lên.
Chân Lục Trà cảm nhận được sự ẩm ướt tê dại trên cổ, vội vàng đẩy đối phương ra: “Đừng nghịch nữa! Bây giờ là ban ngày đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây