Nửa đêm, đến lượt Hàn Diễm và Đường Nguyệt đổi ca.
Hàn Diễm vốn định để Đường Nguyệt ngủ thêm một lát, lát nữa rồi gọi cô dậy, nhưng anh không ngờ Đường Nguyệt lại tỉnh dậy đúng giờ.
Hàn Diễm trêu chọc: “Trong đầu cậu lắp đồng hồ báo thức à, sao lại tỉnh dậy đúng giờ vậy.”
Đường Nguyệt: “Đừng có lắm mồm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi cứ coi như cậu đang quan tâm tôi vậy.” Hàn Diễm cười nói.
Đường Nguyệt đi ra cửa, không thèm để ý đến anh ta nữa. Cho đến nửa đêm sau, có một người mẹ bế đứa con trai khoảng tám chín tuổi gõ cửa siêu thị nhỏ.
Phía sau cô ta còn có một đám zombie đuổi theo, sắp sửa bắt được người phụ nữ đang bế con.
Đường Nguyệt lập tức mở hé cửa, kéo hai mẹ con vào trong.
Chân Lục Trà và Hàn Diễm đang ngủ nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy ngay lập tức.
Một lượng lớn zombie đuổi theo bắt đầu đập cửa siêu thị điên cuồng.
“Ầm! Ầm!”
Trong nháy mắt, cánh cửa siêu thị đã có dấu hiệu lung lay sắp đổ.
“Nhanh dùng kệ hàng chặn cửa!!!” Đường Nguyệt hét lên với họ.
Chân Lục Trà và Hàn Diễm lập tức chuyển kệ hàng đến cửa, người phụ nữ và cậu bé run rẩy bên cạnh, cậu bé nghe thấy tiếng zombie bên ngoài liền òa khóc.
Tiếng khóc thảm thiết của cậu bé khiến lũ zombie bên ngoài càng thêm phấn khích, chúng điên cuồng đập cửa siêu thị, ngay cả kệ hàng chặn ở cửa cũng bắt đầu rung lắc dữ dội do va chạm mạnh.
Ba người Chân Lục Trà thấy vậy lập tức dùng cơ thể mình chống đỡ kệ hàng.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, zombie bên ngoài hình như ngày càng đông.” Chân Lục Trà nói.
Bên ngoài, zombie ùn ùn kéo đến, có nhiều con zombie thậm chí đã thò tay xuyên qua cửa siêu thị vào trong.
Hàn Diễm nhìn xung quanh, phát hiện trong siêu thị có một lỗ thông gió đủ để người chui qua.
“Bây giờ tôi chặn ở đây, hai người ra ngoài bằng lỗ thông gió đó!”
Đường Nguyệt lập tức phản đối: “Không được! Một mình cậu ở đây không thể chống đỡ được bao lâu!”
Hàn Diễm cười hì hì nói: “Chưa chắc đâu, tôi lợi hại lắm đấy, đừng coi thường người khác.”
Thấy Đường Nguyệt còn do dự, Hàn Diễm lập tức nói: “Không đi nữa thì chúng ta đều phải c.h.ế.t ở đây.”
Không còn cách nào khác, nghe thấy tiếng zombie bên ngoài vẫn đang gào thét và đập cửa không ngừng, Đường Nguyệt chỉ có thể dẫn Chân Lục Trà và người phụ nữ đi trước.
Chân Lục Trà trước tiên đẩy người phụ nữ và đứa trẻ ra ngoài, sau đó cô và Đường Nguyệt lần lượt chui ra khỏi lỗ thông gió.
Hàn Diễm vẫn đang cố sức chống đỡ cánh cửa siêu thị sắp đổ, nhìn thấy họ ra ngoài rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nguyệt vừa nhảy ra ngoài liền hét lên với Hàn Diễm: “Nhanh ra đây!”
Hàn Diễm tranh thủ thời cơ, chạy về phía lỗ thông gió, cánh cửa và kệ hàng phía sau anh lập tức bị zombie xô đổ, vô số zombie lao về phía anh.
Trong gang tấc, Đường Nguyệt và Chân Lục Trà mỗi người nắm một tay kéo Hàn Diễm ra khỏi lỗ thông gió.
Mấy người lập tức chạy về phía xe, nhưng cậu bé vẫn khóc không ngừng, tiếng khóc vang dội lại thu hút zombie đến. Người mẹ bên cạnh lại thờ ơ không quan tâm.
Nghe tiếng khóc the thé của cậu bé, Đường Nguyệt tốt bụng nhắc nhở cậu đừng khóc nữa.
Nhưng cậu bé lại càng khóc to hơn.
Chân Lục Trà không chịu nổi nữa, túm lấy cổ áo cậu bé: “Nếu cháu còn khóc nữa thì cô sẽ ném cháu vào đám zombie, để cháu không bao giờ khóc được nữa!”
Cậu bé nghe thấy lời của Chân Lục Trà liền “Ặc” một tiếng nín khóc.
Hừ, đúng là dắt không đi, đánh mới chạy.
Mấy người nhẹ nhàng di chuyển nhanh chóng về phía xe, nhưng lúc này xung quanh xe lại có không ít zombie lảng vảng, phía sau cũng có không ít zombie từ siêu thị tràn ra chạy về phía họ.
Đường Nguyệt nói với Chân Lục Trà: “Chỉ có thể dùng cách cũ thôi, tôi và Hàn... Hắc Thổ thu hút zombie, em đi lái xe.”
Chân Lục Trà gật đầu.
Người mẹ vẫn im lặng phía sau họ bỗng lên tiếng: “Vậy còn chúng tôi thì sao?”
Đường Nguyệt nhìn hai mẹ con họ: “Hai người đi theo sau tôi.”
Người mẹ vội vàng đáp lời, dặn dò cậu con trai đi theo sát Đường Nguyệt.
Có kinh nghiệm lần trước, ba người Chân Lục Trà phối hợp rất ăn ý, chỉ là người mẹ và cậu bé kia cứ la hét hoảng sợ. Đường Nguyệt phải phân tâm bảo vệ họ nhiều hơn.