Quả nhiên tiểu cô nương kia mở miệng.
“Đây là hài tử nhà ngươi sao? Trông rất dễ dương.”
Gã bán hàng rong chịu đựng cơn đau trên người, bế tiểu hài tử lên, kéo tức phụ quỳ bên đường nói: “Nhà nghèo, không ai chăm sóc hài nhi, chỉ có thể vừa bán hàng vừa chăm hài nhi, nếu quý nhân cảm thấy hài nhi nhà ta đẹp, đó là phúc khí mà hài nhi nhà ta tu tám kiếp, hài nhi này liền đưa cho quý nhân, quý nhân cho nó miếng ăn là được, chắc chắn tốt hơn đi theo phu phụ ta chịu khổ.”
Gã bán hàng rong vừa nói nước mắt vừa chảy dài trên khuôn mặt.
Nữ nhân liền ở bên cạnh vừa dập đầu vừa dùng thân thể của mình chắn trước cái sọt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây