Giờ khắc này, nhìn thấy Giang Du khóc.
Trương phi cũng ôm nàng ấy gào khóc.
Một nữ nhân già, mất đi hài tử, cả đời này, bà ấy còn mong chờ cái gì, bà ấy còn mong chờ cái gì.
Giang Du khóc thút thít, vừa khóc vừa nhìn thấy ba tiểu cô nương ngồi trong phòng, một tiểu đậu đinh.
Nàng ấy mở miệng nói: “Cữu tổ mẫu, cháu mang đồ ăn ngon đến, cho bọn nhỏ ăn một chút, hài tử dễ đói, ăn chút gì đó, chống đói, người cũng ăn một chút, được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây