“Tướng công, chúng ta hoà ly đi.” Một đường chông gai, ly biệt quê hương, Ngô thị chưa từng nghĩ đến việc hoà ly.
Giang Hoài Sinh nghe thấy lời Tinh nhi nói, chỉ cảm thấy nỗi sợ cực lớn lan tràn, mình lại bị phản bội.
Hắn ta lập tức quỳ xuống trước Tinh Nhi: “Không phải nàng nói chúng ta không rời không bỏ, đầu bạc vẫn không chia lìa, muốn sống cả đời sao? Tại sao nàng muốn rời ta mà đi? Bây giờ người người nói ta mới là kẻ bất hiếu giết mẫu, nhưng mà ta là vì nàng mà, Tinh Nhi có phải nàng chê ta xấu đúng không, chê trên mặt ta có vết thương, nàng có thể nhìn má trái của ta, nàng không nhìn má phải là được.”
Ngô thị lại càng thêm sựo hãi mà khóc lóc, không phải, không phải.
Nhưng Giang Hoài Sinh căn bản không nghe nàng ta giải thích, cứ nói cứ nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây