Trong lòng Giang Trường Thiên oán thầm thế nào, không thể biết được.
Giang Miên Miên chỉ thấy cha bày ra vẻ kinh ngạc, sau đó mở miệng nói: “Sau khi các ngươi đi, loạn binh loạn mã, trong thôn gặp phải đạo tặc tập kích, người cả thôn cùng nhau chống trả quyết liệt, chúng ta mới sống sót, loạn thế mạng người như cỏ rác, đại quân triều đình đến, chúng ta dốc hết sức lực, nhịn đói cung cấp lương thảo, đại quân Tí Lục đến, chúng ta cũng dốc hết sức lực, nhịn đói cung cấp lương thảo. Vì để sống sót, chúng ta có thể là phản tặc, cũng có thể là sơn tặc, bây giờ mặc dù tiếp nhận chiêu an, nhưng thời thế hỗn loạn, chúng ta nguyện ý hứa gả Du Tỷ Nhi cho ngươi, ngươi có nguyện ý ở đây đủ ba năm rồi mới về kinh không?”
Ánh mắt Tần Lạc Hà sáng lên, thế này tốt, ngay dưới mí mắt, yên tâm. Vẫn là tướng công lợi hại, nói chuyện chiêu con rể thành chuyện đường đường chính chính như vậy, có thể giữ lại ba năm thì có thể giữ lại ba mươi năm.
Sau khi Mạnh Thiếu Hà hơi suy nghĩ một, trả lời: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Mạnh gia, gia huấn của Mạnh gia, canh nhà giữ nước, không thể vung đao với bách tính vô tội, đây chính là cơ sở để ta vững góc trong thế gian, đạo không còn, ta cũng không còn, ta nguyện ý ở đây ba năm, nhưng không thể làm trái với đạo nghĩa của ta.”
“Đồng ý!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây