Trời tối rồi.
“Nương, người nhớ khi ta còn nhỏ, Dao Cô luôn chơi một trò chơi với ta không?”
“Dao Cô luôn bảo ta nghĩ xem, ta sai ở đâu, nếu ta không trả lời được, bà ta sẽ nhốt ta ở phòng cấm túc trong Phật đường, không có cửa sổ, không có tiếng động.”
“Dao Cô nói, để ta tự xét lại mình, tự nghĩ cho kỹ, cuối cùng ta sai ở chỗ nào. Ta nghĩ không ra, ta thật sự nghĩ không ra, nhưng ta sợ bóng tối, ta quá sợ bóng tối, ta liều mạng nói ta sai rồi, chuyện ta không làm, ta cũng liều mạng mà nhận, bởi vì ta thật sự sợ hãi.”
“Có phải rất buồn cười không, ta là một đại nam nhân, thế mà lại sợ bóng tối. Cũng không bị đánh, nhiều nhất thỉnh thoảng bị bỏ đói một chút, cũng không bị lạnh, chỉ là sợ bóng tối.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây