Giang Trường Thiên nắm lấy tay thê tử, xoa nắn nói: “Không có khác biệt gì, ai tới, chúng ta nghe lời người đó.”
Giang Miên Miên gật đầu, đúng đúng đúng, cha nói đúng, chuyện của phía trên phủ thành, cách thôn bọn họ quá xa, không có liên quan gì.
Bàn tay xoa xoa xương đầu muội muội của Giang Phong đổi sang vị trí khác, đổi thành ngón tay vuốt từ sau đầu lên trên.
“Cha, vậy thì chúng ta dẫn người đi đánh huyện thành, có thể trong ứng ngoại hợp, con và tiểu bằng hữu đều nghe ngóng xong hết rồi, chỉ cần đánh bại huyện thành, những phú hộ kia cũng không dám làm thế nào, bọn họ chỉ quan tâm chính mình chạy thoát thân. Đợi phủ nha bị phản tặc đánh hạ, bọn họ chắc chắn cần thuộc hạ mới.” Ánh mắt Giang Phong sáng quắc nói.
Giang Trường Thiên gõ đầu nhi tử: “Chúng ta không làm chuyện trái với đại nghĩa, chúng ta làm là vì cuộc sống tốt, đừng nói đến chuyện đánh đánh giết giết, nhớ kỹ, chúng ta đập tan hang ổ của bọn cướp cũng không phải vì lấy vũ khí, cướp đồ, đó là thuận tiện, chủ yếu là vì tạo phúc cho hương dân, tạo phúc cho thương khách qua đường, làm chuyện cần có danh chính ngôn thuận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây