Đọc đến chỗ này, Hà ngự sử cầm tờ giấy thư nhè nhẹ kia đột nhiên cảm thấy nặng nề.
“Hướng tiền xao sấu cốt, do tự đới đồng thanh.”
“Hướng tiền xao sấu cốt, do tự đới đồng thanh.”
“Hướng tiền xao sấu cốt, do tự đới đồng thanh.”
Ông ấy đầu tiên khẽ đọc một lần, sau đó lớn giọng hơn một chút, sau đó nữa lại lợn giọng hơn rất nhiều, giống như bàn luận viển vông với người khác, cao giọng đọc lên: “Hướng tiền xao sấu cốt, do tự đới đồng thanh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây