Trong bóng tối, nghe a nương nhỏ giọng nói: “Tam Nhi sao nhẫn tâm với mình thế này, sao y có thể xuống tay với mình được.”
Cha không có trả lời.
Nhưng Giang Miên Miên được một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng.
Nàng sắp được vuốt đến ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nghe cha nói: “Tam Nhi sẽ trở lại, y có năng lực hơn ta.”
“Ừm, y nhận hài tử của chúng ta rồi, nếu y không về được, vậy để hài tử đốt vàng mã cho y, y đã trở thành một người không được đầy đủ. Đáng thương, đến địa phủ rồi, cũng sẽ bị ức hiếp.” Tần Lạc Hà ai thán một tiếng, xích lại gần cha ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây