Người hầu còn thuận tiện mang bữa sáng đến cho Ôn Lung, “Đây là bữa sáng của Ôn Lung tiểu thư.”
Vu Lê theo bản năng muốn nhận lấy,nhưng mà lúc hắn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của người hầu thì mới lấy lại tinh thần, sau đó thu lại bàn tay không chịu sự khống chế của mình lại.
Hắn khó hiểu nhìn chằm chằm vào tay mình.
Động tác vừa rồi, thật giống như là thói quen nào đó ẩn sâu trong linh hồn vậy.
Nhưng mà một huyết tộc cao cấp, sao lại có thói quen hầu hạ người khác được chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây