Nhưng mà Ôn Lung cảm thấy, với người bị ám ảnh cưỡng chế giống như vai ác,thì chắc là cũng không hy vọng để cho cô tự mình làm đâu.
“Vất vả cho anh rồi.” Cô giống như một người vợ tận chức tận trách, đưa khăn lông và nước cho hắn.
“Mệt không?”
Biểu tình của Úc Lê vẫn ấm áp như cũ, “Không mệt.”
Mới là lạ, mệt muốn chết. Đồ của cô sao lại nhiều như vậy chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây