Ánh mắt của Lê hơi lóe.
Hắn có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không tránh đi tầm mắt của Ôn Lung, để mặc cô nhìn một hồi.
Sau khi Ôn Lung hoàn hồn thì thu hồi tầm mắt.
“Đúng rồi, còn phải mua một bộ quần áo cho ngươi.”
Quần áo của Lê tuy sạch sẽ, nhưng mà không biết hắn lấy ở đâu ra, kiểu dáng có chút kỳ quái, luôn khiến người qua đường phải quay đầu lại nhìn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây