Ninh Nguyệt không giấu giếm: “Tôi đã xa bố mẹ 17 năm. Ước nguyện lớn nhất của tôi là phụng dưỡng bố mẹ thật tốt đến khi họ già, để họ sống một cuộc đời vô tư vô lo, vui vẻ hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm bạn trai kết hôn sinh con. Anh có thể coi tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, cũng có thể cho rằng tôi chưa khai sáng, tóm lại chúng ta không thể nào đến được với nhau.”
Lần đầu tiên Hạ Diệp chùn vai xuống trước mặt cô. Dù anh ta có tốt đến đâu, dù có thích cô đến đâu, câu nói “chúng ta không thể nào” của cô đã dập tắt mọi hy vọng của anh ta.
Ngày hôm sau, Hạ Diệp về Mỹ, trước khi đi không liên lạc với Ninh Nguyệt nữa.
Sau năm ba, Ninh Nguyệt bắt đầu thi lấy các loại chứng chỉ, cô học hành quá sức. Buổi tối, đến 11 giờ thư viện đóng cửa cô mới về ký túc xá. Cô đã đăng ký thi tiếng Anh thương mại vào tháng Năm năm sau. Cô phải tranh thủ học hành. Ngoài ra, cô còn tự học thêm một ngoại ngữ. Cô không cần giỏi, chỉ cần có thể giao tiếp hàng ngày là được.
Một hôm, trên đường về ký túc xá, Mã Lệ San đột nhiên tuyên bố: “Tối nay bạn trai tớ mời khách, không ai được phép từ chối đâu đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây