Lúc ra về, Ninh Nguyệt nhét cho cậu một nắm tiền. Lúc nãy cô đã hỏi thăm, biết rằng chú hai muốn rèn luyện Ninh Kiệt nên mỗi tháng chỉ cho cậu 1.200 tệ tiền sinh hoạt phí. Tuy rằng cơm trong căn tin rẻ nhưng một thằng con trai ăn ít thì mỗi bữa cũng phải hơn mười tệ. Thêm cả tiền mua dầu gội sữa tắm, rồi còn tiền mạng, tiền điện, tiền nước, phải có 1.500-1.600 tệ. Sinh viên thì cũng cần giao lưu, một tháng cũng phải tốn 100-200 tệ. 1.200 tệ thì không đủ tiêu.
“Cầm tiền này mà dùng, thiếu thì bảo chị. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị, đừng chịu ấm ức. Thôi về đi.”
Nhìn nắm tiền trong tay, chắc cũng phải 3.000-4.000 tệ, Ninh Kiệt định trả lại: “Chị Nguyệt, tháng sau em định đi làm thêm rồi. Thực ra em không tiêu gì mấy, ăn cũng ít, không cần nhiều tiền thế đâu ạ. Với cả mẹ em cũng không phải không cho em tiền, mà là em tiêu không hết nên không cần thôi.”
Điều kiện kinh tế của nhà chú hai không quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, nuôi một sinh viên đại học thì vẫn lo được, cũng không thiếu cậu một hai nghìn tệ tiền sinh hoạt phí một tháng.
“Thím hai cho là thím hai cho, chị cho là chị cho, chị cho em thì em cứ cầm lấy. Được rồi, chị về đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây