Sau khi Hứa Ly làm việc cho Ninh Nguyệt thì cũng đã biết sơ qua về thân phận của cô, đại tiểu thư ban đầu của Nhan gia, sau khi sống ở Nhan gia mười bảy năm thì bị phát hiện là đã bị tráo đổi.
Sau đó hai người trở về đúng vị trí của mình, hai vị đại tiểu thư này đáng lẽ không nên có bất kỳ liên hệ nào mới đúng, nhưng ngay sau đó bố mẹ Ninh Nguyệt lại bị sa thải.
Nếu nói chuyện này không liên quan đến người nhà họ Nhan thì đánh chết cũng không ai tin.
Trước đó bà chủ vẫn luôn không có bất kỳ hành động nào nhắm vào Nhan gia, có lẽ là do vị đại tiểu thư Nhan gia này lại gây chuyện gì đó chọc giận cô ấy rồi.
“Được, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa chuyện này, ông chủ cứ yên tâm.” Hứa Ly nói, người này nhất định phải có cả IQ lẫn EQ cao, có thể khiến Nhan Thanh Thanh tin tưởng cô ta một cách tự nhiên, như vậy mới có thể đạt được mục đích cài người của bà chủ.
Sau khi cúp điện thoại của Hứa Ly, Ninh Nguyệt bắt đầu tìm xem ai đã tung tin đồn trong trường.
Cô giao chuyện này trực tiếp cho Phương Vĩ Sinh vì biết người biết việc.
Sinh viên năm tư ít tiết học, đều bận rộn tìm việc làm, mà công ty của Phương Vĩ Sinh lại đang tuyển rất nhiều người, phần lớn nhân viên của anh ta đều là người của đại học Thanh Hoa, anh ta vừa lên tiếng là chuyện này đã có manh mối ngay.
Người tung tin này là một nam sinh tên Phó Phương Mậu.
Phó gia cũng có chút tiền, làm về vật liệu xây dựng.
Ninh Nguyệt trực tiếp kiện Phó Phương Mậu.
Cô thuê mấy nghiên cứu sinh của trường luật tiếp nhận vụ án này và đưa những bằng chứng đã thu thập được cho họ.
Thế là toàn trường đều biết nữ thần Ninh Nguyệt của khoa vật lý đã kiện Phó Phương Mậu của khoa vật lý, vì Phó Phương Mậu đã tung tin đồn vu khống mẹ của Ninh Nguyệt tráo đổi con, hơn nữa còn có bằng chứng hẳn hoi.
Ninh Nguyệt không hề khách khí với Phó Phương Mậu, không chỉ kiện người mà tiền bồi thường cũng không định bỏ qua.
Những vụ kiện kéo dài cả buổi mà kết quả chỉ bồi thường một đồng thì đừng hòng xảy ra với Ninh Nguyệt, cô phải cho họ thấy việc tung tin đồn không chỉ giải quyết bằng việc xin lỗi mà còn phải xem túi tiền của họ có chịu nổi không.
Vụ án này nhanh chóng lan truyền ra, những người trước đó hùa theo tung tin đồn nhảm trong trường đều sợ hãi ngậm miệng lại. Ai mà chịu nổi chứ, hở một tí là bồi thường cả triệu, tuy họ biết phí tổn thất tinh thần không thể thật sự lên đến một triệu, nhưng ít nhất một đồng chắc chắn là không giải quyết được rồi.
Hơn nữa, chắc chắn có gì đó mờ ám trong chuyện này, nếu không thì Ninh Nguyệt sao có thể lớn gan kiện Phó Phương Mậu chứ? Quan trọng là các học trưởng của khoa luật đã nhận vụ án này rồi.
Thế nên họ quyết định không tin và không lan truyền tin đồn, thành thật học tập thôi!
Phó Phương Mậu không ngờ Ninh Nguyệt lại dứt khoát như vậy, nói kiện là kiện, hơn nữa còn tìm đến các học trưởng của khoa luật trong trường. Nếu thật sự bị cô ta kiện thắng thì anh ta cũng không cần đặt chân ở trường này nữa, thế là anh ta lập tức báo cho người nhà.
Dù sao thì anh ta cũng vì chuyện làm ăn của gia đình mới đồng ý giúp Nhan Thanh Thanh, nếu không thì một thằng đàn ông như anh ta sao lại đi ngồi lê đôi mách như đàn bà chứ?
Sau đó, người nhà họ Phó đến, mục đích đương nhiên là hòa giải.
Ninh Nguyệt gặp Phó Phương Mậu và luật sư của anh ta.
Phó Phương Mậu tỏ ra rất vội vàng: “Bạn học Ninh, chuyện này đúng là do mình làm không đúng, mình thừa nhận và sẵn sàng bồi thường cho cậu, tiền có thể đưa, nhưng chúng ta hòa giải ngoài tòa thì tốt hơn, kiện tụng thì không cần thiết đâu, dù sao thì chuyện này cũng không gây ra tổn hại gì về mặt vật chất cho cậu.”
Luật sư cảm thấy cậu ta ăn nói quá vụng về nên vội bổ sung một câu: “Chúng tôi vô cùng xin lỗi về những tổn hại mà thân chủ của tôi đã gây ra cho cô Ninh. Thân chủ của tôi cũng sẵn sàng bồi thường, cô Ninh có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi hợp lý thì chúng tôi đều có thể chấp nhận.”
Ninh Nguyệt bình tĩnh ngồi trên ghế, biết đối phương muốn dùng tiền đè bẹp cô, cô cũng không thấy bất ngờ.
Cô liếc nhìn nam sinh trước mắt, năm hai, hơn cô một khóa. Theo cô thấy thì đàn ông mà đi làm mấy chuyện tung tin đồn nhảm này thì thật là hèn hạ.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Phó Phương Mậu ngớ người rồi lắc đầu: “Chưa.”
Ninh Nguyệt im lặng.
Luật sư của Phó Phương Mậu liếc nhìn anh ta rồi ho khan một tiếng.
Phó Phương Mậu chợt nhận ra, cô đang hỏi anh ta tại sao lại nhằm vào cô!