Xuyên Nhanh Khởi Động Cẩm Lý Vận

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Nguyệt và Lợi Minh Thụy chơi đến chiều mới về. Những ngày tiếp theo vẫn diễn ra như thường lệ. Sáng sớm, cô chạy bộ, không quên gọi bố mẹ cùng tham gia. Ăn sáng xong, cô bắt đầu học tập. Lúc rảnh rỗi thì giúp bố mẹ xử lý công việc của cửa hàng trực tuyến. Chớp mắt một cái, đã đến thời điểm nhập học.

Bố Ninh sợ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nên muốn đặt một chiếc xe tốt hơn trên mạng để đưa con đến trường, nhưng Ninh Nguyệt từ chối: “Xe tải nhà mình có gì không ổn đâu? Có điều hòa, chở được nhiều hàng, không gian rộng rãi. Người ta muốn còn chẳng được ấy chứ.”

Bố Ninh: Quá chuẩn!

Nhan Thanh Thanh còn muốn ly gián nói con gái ông hư vinh ư? Ai mà tin!

Thế là, hai vợ chồng đưa con đến trường trong sự chú ý của rất nhiều người. Rất ít người đưa con đến trường bằng xe tải.

Sau khi đỗ xe, bố Ninh giúp con gái xách vali đến chỗ đăng ký. Mấy nam sinh phụ trách đăng ký lập tức phấn khích. Bận rộn cả buổi, cuối cùng họ cũng được gặp một nữ thần!

Hôm nay, Ninh Nguyệt cố ý mặc một chiếc váy lụa màu nhạt, đi một đôi giày cao gót trắng năm phân. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất thanh tao, thu hút mọi ánh nhìn.

Vất vả lắm mới đến lượt Ninh Nguyệt, cô tiến lên lấy bút điền vào tờ khai. Học trưởng phụ trách đăng ký nhìn rõ họ tên trên giấy báo trúng tuyển rồi ngạc nhiên nói: “Ninh Nguyệt? Em là thủ khoa khối tự nhiên của Kinh Thành năm nay à? Ký túc xá của em ở Bắc Viện. Anh đưa em đến đó nhé.”

Ninh Nguyệt nhìn thấu ánh mắt của cậu ta nên từ chối luôn: “Không cần đâu ạ, em biết ký túc xá ở đâu. Anh cứ bận việc của mình đi.”

Chỗ đăng ký lập tức vang lên tiếng cười rộ. Chàng học trưởng kia cũng không giận: “Ừ, em đi đi.”

Ninh Nguyệt tìm bố mẹ đang đợi mình rồi cả ba người cùng nhau xách hành lý, ngồi xe điện đến ký túc xá.

Ký túc xá bốn người một phòng. Khi cô đến thì đã có người ở đó rồi.

Trên giường có ghi tên từng người. Giường của Ninh Nguyệt ở bên trái, cạnh cửa sổ. Giường đối diện cô đã được trải sẵn, nhưng chưa có người.

Cô gái ở giường đối diện nghiêng người cười thân thiện với cô: “Chào cậu, mình là Mã Lệ San, đến từ Nội Mông Cổ. Mình biết cậu là Ninh Nguyệt. Sau này chúng ta là bạn học rồi, mong được giúp đỡ.”

Ninh Nguyệt: “Chào cậu. Không dám mong được giúp đỡ, cùng nhau cố gắng nhé. À, đây là bố mẹ mình. Bố mẹ lo cho mình nên đến đưa mình nhập học.”

Mã Lệ San nói: “Bố mẹ mình cũng đến. Họ ra ngoài mua đồ cho mình rồi. Chờ mọi người đến đông đủ thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé. Chắc người ở giường tầng trên của mình đến sớm rồi, tiếc là mình chưa gặp.”

Mã Lệ San mang vẻ phóng khoáng đặc trưng của người thảo nguyên, tính cách lại thẳng thắn, ở chung với người như vậy sẽ đỡ lo nghĩ hơn.

Đang nói chuyện thì một cặp vợ chồng trung niên đi vào, trên tay họ đều xách túi. Mã Lệ San giới thiệu hai bên với nhau, hai cặp phụ huynh nói chuyện rất hợp ý, chẳng mấy chốc đã lưu lại thông tin liên lạc của đối phương.

Khoảng mười lăm phút sau, một cô gái khác bước vào ký túc xá, phía sau cô là ba chàng trai trẻ tuổi: “Chào mọi người, mình là Lâm Tranh. Mọi người đến sớm quá.”

Mã Lệ San thầm nghĩ: Ký túc xá của họ giờ đã có ba người, hai người đều là đại mỹ nhân. Cô thật có phúc được ngắm gái xinh. Chỉ là không biết người đến đầu tiên trông như thế nào.

Ninh Nguyệt và Mã Lệ San cũng tự giới thiệu. Sau đó, các bậc phụ huynh bắt đầu trò chuyện. Ba người đàn ông đưa Lâm Tranh đến đều là anh họ của cô. Vừa nhìn là biết Lâm Tranh được cưng chiều từ bé. Mấy người anh còn thu dọn hành lý giúp cô, không để cô làm gì cả. Chăn cũng được gấp gọn gàng. Nếu thiếu gì thì các anh cũng đi mua. Mãi đến khi giường của Lâm Tranh đã được dọn dẹp xong thì người cuối cùng vẫn chưa đến.

Mã Lệ San đề nghị mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Tuy xuất thân không tầm thường, nhưng Lâm Tranh rất biết quan sát. Thấy bố mẹ Ninh ăn mặc giản dị, cô đoán gia cảnh của đối phương có lẽ bình thường nên nói: “Chúng ta không cần ra ngoài đâu, ăn ở nhà ăn của trường là được rồi. Coi như chúng ta khảo sát trước, ngon thì sau này còn đến ăn nữa.”

Mã Lệ San cũng là người vô tư nên gật đầu đồng ý ngay.

Thế là, cả đám người cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên ở trường.

Sau bữa trưa, anh cả của Lâm Tranh đặc biệt nhờ Ninh Nguyệt và Mã Lệ San để ý đến Lâm Tranh nhiều hơn, còn để lại số điện thoại cho cả hai: “Nếu em ấy có chuyện gì thì xin hai em gọi cho anh. Em gái anh tuy được nuông chiều từ nhỏ, nhưng tính tình rất tốt. Nhờ hai em chiếu cố em ấy.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)