Xuyên Nhanh Khởi Động Cẩm Lý Vận

Chương 43:

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Nguyệt: Tôi có gì mà không dám phủ nhận! “Tôi không làm thì tôi không nhận. Không làm là không làm!” Cô nói một cách rất chính đáng.

Ninh Nguyệt thầm nghĩ: Ha, đồ ngốc, do tâm lý cô yếu kém, trách tôi à!

Nhan Thanh Thanh không ngờ cô dám trơ tráo nói dối, tức giận chỉ tay vào Ninh Nguyệt: “Ninh Nguyệt, mày thật không biết xấu hổ, rõ ràng mày nói mẹ tao sẽ cho mày cổ phần khi mày trưởng thành...”

Ninh Nguyệt nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại: “Thì ra cô thi không tốt là vì thèm muốn cổ phần nhà họ Nhan à? Nếu muốn thì cứ nói với dì Nhan, dì ấy cưng cô như vậy chắc chắn sẽ cho thôi. Cô chạy đến oán tôi làm gì?”

Liếc nhìn Cung Vũ Trạch đang đứng bên cạnh với vẻ mặt khó chịu, Ninh Nguyệt lại bất động thanh sắc nhìn Nhan Thanh Thanh: Con này ngu quá, đánh mặt nó cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Nhan Thanh Thanh cũng phát hiện mình lỡ lời, vội vàng nhìn Cung Vũ Trạch, thấy sắc mặt anh ta không vui liền vội vàng giải thích: “Anh Cung, em không có ý đó...”

Cung Vũ Trạch ôm vai cô ta, nhíu mày nhìn Ninh Nguyệt: “Ninh tiểu thư, cô không thấy cô hơi quá đáng sao?”

Ninh Nguyệt thầm nghĩ: Khỉ thật, cô quá đáng chỗ nào? Đúng là đồ cặn bã.

“Ồ, thì sao? Quá đáng hơn nữa thì có bằng Cung đại thiếu gia không?”

Đồ cặn bã, lấy tư cách gì mà nói cô?

Cung Vũ Trạch híp mắt lại, ánh mắt nhìn Ninh Nguyệt đầy vẻ nguy hiểm. Ý cô là gì? Lẽ nào cô biết chuyện gì đó?

Không, sao có thể? Anh ta và Ninh Nguyệt vốn không có liên hệ gì, chắc chắn cô ta chỉ nói bừa thôi!

Lợi Minh Thụy đã sớm không chịu nổi nữa, đưa tay kéo Ninh Nguyệt: “Cung tiên sinh không thấy mình quá đáng à? Chính hai người chặn đường chị tôi, không cho chị tôi đi, còn nói chị tôi không nên xuất hiện ở đây. Tôi không biết từ bao giờ trung tâm thương mại Thế Kỷ lại thành của nhà họ Cung rồi?!”

Cung Vũ Trạch lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, sau đó kéo tay Nhan Thanh Thanh: “Đi thôi, chúng ta đi mua quần áo trước, nói chuyện với loại người này chỉ tổ hạ thấp giá trị bản thân!”

Lợi Minh Thụy: ... Muốn vả cho vị Cung gia đại thiếu này vài cái để anh ta tỉnh táo lại. Không biết còn tưởng anh ta là ông trời con đấy!

Cung gia đúng là có chút thực lực, nhưng so với công ty nhà cậu ta cũng chỉ tương đương thôi. Cung gia, Nhan gia, Lợi gia đều không có mặt trong bát đại gia tộc Kinh Thành. Dù sao cậu ta vẫn là người thừa kế duy nhất của Lợi gia, còn Cung Vũ Trạch vẫn còn một người anh trai ruột đấy!

Chẳng qua, anh trai của anh ta phụ trách thị trường hải ngoại, còn Cung Vũ Trạch tiếp quản các công việc trong nước. Trong giới ai mà không biết Cung gia sẽ còn một trận chiến tranh giành quyền lực nữa!

Nói chuyện với mình là hạ thấp giá trị bản thân?

Đúng là hạ thấp giá trị thật, nhưng người bị hạ thấp là anh ta đấy!

Lợi Minh Thụy chế nhạo một tiếng rồi kéo Ninh Nguyệt rời đi.

Cung Vũ Trạch nhíu mày, cảm thấy đã gặp thằng nhóc này ở đâu đó rồi. Thấy hai người rời đi, anh ta cũng không muốn so đo nhiều, định kéo Nhan Thanh Thanh đi thì cô ta lại không cam tâm.

Cô ta biết hai vợ chồng nhà họ Ninh không có nhiều tiền. Trước kia, họ đối xử với cô ta tốt như vậy, quần áo mua nhiều nhất cũng chỉ là hàng tầm trung, một hai nghìn tệ một bộ cũng đã thấy đắt xót ruột rồi.

Đồ trong trung tâm thương mại Thế Kỷ, đến cả áo lót bình thường cũng phải hai ba nghìn. Cô ta muốn xem Ninh Nguyệt lấy gì mà mua!

Ninh Nguyệt cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cô không để ý, cứ vào cửa hàng rồi chọn quần áo. Cô để ý một chiếc váy dài màu xám bạc, thiết kế eo cao, cổ chữ V, váy dài đến mắt cá chân, trông vừa kín đáo lại vừa thanh lịch, đặc biệt là màu sắc rất hợp với khí chất của Ninh Nguyệt.

Ninh Nguyệt quả quyết mua chiếc váy này.

Lợi Minh Thụy nói: “Chị chọn thêm vài bộ nữa đi, dáng người chị đẹp như vậy, lại không thiếu tiền, bình thường chỉ thích mặc sơ mi với quần jean. Em thấy mấy bộ này rất hợp với chị.” Nói xong, cậu ta chọn một loạt, cầm mấy chiếc váy trên tay.

Cậu ta chưa từng thấy cô gái nào như vậy. Rõ ràng xinh đẹp rực rỡ đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, cô lại hoàn toàn coi nhan sắc của mình như không có gì. Đúng là phí của trời!

Khóe mắt Ninh Nguyệt vừa vặn liếc thấy Nhan Thanh Thanh còn đứng ở cửa nhìn cô, vì để cô ta khó chịu, cô dứt khoát gật đầu, mặc thử hết những chiếc váy mà Lợi Minh Thụy chọn, sau đó mua tất cả.

Vốn dĩ, Lợi Minh Thụy muốn trả tiền giúp cô, nhưng Ninh Nguyệt ngăn lại: “Em vẫn phải xin tiền tiêu vặt của bố, đợi nào tự do tài chính rồi chị sẽ không cản em nữa.”

Lợi Minh Thụy lập tức ỉu xìu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)