Sau mấy lần họp, người phụ trách công việc giải tỏa di dời biến thành Nhan Hạo Thiên. Không còn cách nào khác, Nhan Thị dù sao cũng là công ty của nhà họ Nhan, dự án công ty xảy ra vấn đề chỉ có cha con ông ta tự thân xuất mã. Thêm vào đó, việc Nhan Hạo Thiên ở Nam Phương Gia Cư đã không còn biểu hiện chói mắt nữa, ông ta cần gấp rút lấy ra một thành tích nổi bật, vì thế Nhan Hạo Thiên bắt đầu cuộc sống “đầu bù tóc rối“.
Phương pháp di dời hiện tại, tức luật trưng thu, đã được xây dựng tương đối hoàn chỉnh. Nếu người dân không đồng ý bị trưng thu, cũng chỉ có thể thuyết phục, không được dùng các thủ đoạn như cắt nước, cắt điện... vì đây là hành vi trái pháp luật, có thể bị kiện.
Nhan Hạo Thiên cũng có chút bản lĩnh thật sự, tốn công sức điều tra ra người đứng đầu liên hệ những hộ dân không đồng ý di dời, nghề nghiệp: luật sư.
Đây là một nghề nghiệp vô cùng đau đầu, ít nhất sau hai lần tiếp xúc, đầu của Nhan Hạo Thiên càng lúc càng lớn.
Vương Trung Tân bốn mươi hai tuổi, là luật sư kim bài của văn phòng luật sư Tân Kiếm nổi tiếng ở Kinh Thành, cũng có chút danh tiếng trong giới luật sư.
Khiến Nhan Hạo Thiên đau đầu nhất là Vương Trung Tân đã đại diện cho tất cả các cư dân không đồng ý di dời đệ đơn lên tòa án để xem xét lại quyết định hành chính. Bởi vậy, dự án di dời ở Nam Thành lại phải kéo dài một thời gian dài. Mà dự án càng kéo dài thì càng tốn kém. Vì vậy, Nhan Hạo Thiên bất đắc dĩ phải dùng biện pháp không nên dùng nhất.
Vương Trung Tân bị đánh.
Nói thật, công ty, tập đoàn lớn nào mà chẳng có góc khuất, nhưng đó là chuyện thời mới khởi nghiệp. Chứ thời nay, trốn một chút thuế thôi cũng bị điều tra ra tận gốc. Ai còn dám dùng những thủ đoạn đó nữa?
Ninh Nguyệt vẫn luôn hợp tác tốt với Hồ Tùng Bách. Từ chỗ Lợi Chính Dân nghe nói dự án Nam Thành xảy ra vấn đề, cô đã liên hệ với anh ta để theo dõi Nhan Hạo Thiên. Kết quả, anh ta vừa vặn chứng kiến cảnh Nhan Hạo Thiên chặn Vương Trung Tân trong một con hẻm vắng vẻ để đe dọa.
Thế là, Hồ Tùng Bách vừa liên hệ, Ninh Nguyệt, một thanh niên tốt yêu nước, yêu Đảng, yêu chủ nghĩa xã hội, đã báo cáo sự việc.
Thế là, Nhan Hạo Thiên, đại công tử, người thừa kế hợp pháp đầu tiên, gia chủ tương lai của nhà họ Nhan, đã bị mời đi điều tra.
Tệ hơn nữa, không biết ai đó đã chụp lại cảnh này rồi đăng lên mạng, khiến cổ phiếu Nhan Thị bị ảnh hưởng. Chỉ trong vài ngày, giá trị thị trường đã giảm mười mấy tỷ, khiến bầu không khí Nhan Thị trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhan Thanh Thanh thầm kêu xui xẻo. Cô ta vất vả quay phim ở phim trường gần hai tháng mới trở về Kinh Thành, không ngờ vừa về đến nhà đã gặp phải chuyện này. Chịu không nổi bầu không khí áp lực trong nhà, cô ta dứt khoát gọi điện thoại cho Cung Vũ Trạch, hai người cùng nhau đi dạo phố.
Chỉ là, lúc gặp mặt, Cung Vũ Trạch hình như vừa mới rời giường, tóc ướt như vừa gội, trên người còn vương mùi sữa tắm. Nhan Thanh Thanh khẽ nhíu mày, lúc này đã gần mười một giờ, Cung Vũ Trạch phải ở công ty mới đúng chứ, sao lại vừa mới dậy?
Cô ta nhịn không hỏi, ngược lại còn kéo Cung Vũ Trạch thân thiết đi dạo trung tâm thương mại.
Trùng hợp thay, Ninh Nguyệt và Lợi Minh Thụy vừa đi dạo nửa vòng ở khu quần áo nữ thì gặp Nhan Thanh Thanh và Cung Vũ Trạch cũng đang chọn quần áo.
“Là mày! Ninh Nguyệt! Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao?”
Ninh Nguyệt lập tức ngơ ngác: “Sao tôi lại không dám xuất hiện trước mặt cô?”
Nhan Thanh Thanh không thể nói là cô ta bị Ninh Nguyệt cướp hết danh tiếng. Cô ta hận Ninh Nguyệt đến chết, hận không thể giết chết cô ngay lập tức. Cô ta đảo mắt rồi nói: “Mày không nhìn lại thân phận của mình à? Đây là trung tâm thương mại Thế Kỷ, quần áo toàn là hàng hiệu quốc tế, giá ít nhất cũng bốn chữ số trở lên, mày mua nổi chắc?”
“Tôi mua nổi hay không thì liên quan gì đến cô? Tôi có bảo cô trả tiền đâu! Thay vì lo chuyện của người khác, cô lo cho bản thân đi.”
Nhan Thanh Thanh cho rằng Ninh Nguyệt đang nói về kết quả thi đại học của cô ta, sắc mặt lập tức khó coi: “Ninh Nguyệt, mày cố ý đúng không? Mày cố ý làm tao trượt dốc, để tao không thi được vào trường đại học lý tưởng, đúng không?”
Ninh Nguyệt nhún vai: Tao cố ý đấy, mày làm gì được tao?
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì! cô học lớp Một, tôi học lớp Mười Ba, ai học việc nấy, bình thường còn chẳng gặp nhau, sao tôi hại cô trượt dốc được?”
“Trước ngày sinh nhật tao, mày cố ý nói chuyện cổ phần, khiến mấy ngày đó tâm trạng tao không tốt. Mày còn dám phủ nhận?”