Nhìn bộ quần áo hàng hiệu trên người cô, không cần hỏi cũng biết là rất đắt tiền, nhìn lại bộ quần áo đã bạc màu và vá chằng vá đụp của mình, giờ phút này Đỗ Đào Hoa xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Đương nhiên Ninh Nguyệt cũng nhìn thấy Đỗ Đào Hoa, người đàn ông bên cạnh cô ta trông có vẻ hơi già, người không biết còn tưởng là cha của Đỗ Đào Hoa, cô chỉ liếc nhìn rồi dời mắt đi, tiếp tục đi con đường của mình.
Hai người cứ thế lướt qua nhau, Nhị Ngốc đi lên phía trước vài bước thì phát hiện người phụ nữ phía sau không đi theo, hắn vội vã quay lại, giơ chân đá một cái vào người Đỗ Đào Hoa: “Đồ đàn bà thối tha, đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đi! Mẹ kiếp, đúng là đánh còn ít, con thì không đẻ được, làm việc thì không chịu khó, suốt ngày lề mề...”
Đỗ Đào Hoa bị đá một cái, vội vàng bước nhanh về phía trước, nếu có thể, ả ta thậm chí muốn trốn khỏi nơi này ngay lập tức, ả ta quay đầu nhìn người phụ nữ mà ả ta coi là kẻ thù không đội trời chung, cho rằng Đỗ Ninh Nguyệt chắc chắn sẽ chế nhạo ả ta, nhưng không, Đỗ Ninh Nguyệt thậm chí còn không thèm quay đầu lại, như thể Ninh Nguyệt chưa bao giờ coi ả ra gì.
Những lời chửi rủa rõ ràng truyền vào tai Ninh Nguyệt, bàn tay bị người đàn ông nắm lấy, cô ngẩng đầu, Hứa Ngạn Thăng ra hiệu cho cô nhìn về phía trước, Tứ Nha và Ngũ Nha đang chạy về phía họ, Ngũ Nha phấn khích kêu lên: “Cô út ơi, nhanh lên, bố cháu mua được một con lợn béo lắm, nhà cháu sắp làm thịt lợn rồi, nhanh lên!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây