Cô cài nốt cái cúc áo cho anh rồi vuốt thẳng cổ áo: “Xuống nhà thôi, em làm gì đó ngon cho anh ăn.”
Hứa Ngạn Thăng lại hôn lên má tôi: “Thế thì còn được.”
Cô bật cười, hai vợ chồng nắm tay nhau xuống nhà. Trong phòng khách không chỉ có ông cụ mà cả bố mẹ chồng cô cũng đã về. Hứa Ngạn Thăng tự tay pha trà rồi rót cho mọi người. Hứa Kính hiếm khi hỏi han con trai: “Còn định xuống Bằng Thành nữa không?”
Hứa Ngạn Thăng vội trả lời: “Mọi việc ở đấy đâu vào đấy cả rồi, có người trông nom là được. Thằng Xuyên mang cả vợ con vào đấy ở rồi, có con hay không không quan trọng. Nhưng con vẫn có vài việc nên thỉnh thoảng vẫn phải xuống đấy.”
Hứa Kính: “Làm ăn chung thì phải rõ ràng mọi thứ, hoặc là dốc sức quản lý, hoặc là tin tưởng anh em mà buông tay. Như thế mới không sứt mẻ tình cảm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây