Đỗ Xảo Ngọc biết Ninh Nguyệt từ kinh thành trở về, cố ý tìm đến cô nói chuyện, từ sau khi bắt được gian phu, mỗi ngày cô ta chẳng làm gì cả, có cơm thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, không vui thì chửi chồng, chửi xong thì ra ngoài đi dạo, tiện thể bôi thêm vài nét vào cái danh đã thối hoắc của Đỗ Đào Hoa.
Từ sau khi cô ta đến, Hứa Ngạn Thăng vẫn luôn dọn dẹp trong sân, hiếm khi Đỗ Xảo Ngọc ngồi cả tiếng đồng hồ nên hơi ngại.
“Thôi tôi về đây, nhìn chồng cô kìa, cả buổi sáng chẳng lúc nào ngơi tay, haizz, cô đúng là số hưởng, lấy được người chồng tốt.”
“Cô nói thế Cường Tử kém gì chứ, tháo vát, lanh lợi, lại còn chiều cô nữa, cô nên biết đủ đi.”
Đỗ Xảo Ngọc nói: “Ừ, anh ta tháo vát thật đấy, tháo vát đến mức quá đáng ấy chứ, tôi phải biết đủ thôi!” Giọng điệu đầy trào phúng khiến Ninh Nguyệt không nghe ra cũng không được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây