Trong thư phòng tĩnh lặng đến lạ. Lạc Hùng cười thầm trong bụng, đúng là phải tìm cách thôi. Ông năm nay năm mươi ba, sang năm là năm mươi tư rồi. Nếu không nhúc nhích thì chỉ có nước làm đoàn trưởng đến khi về hưu thôi.
Nhưng ông không cam tâm. Rõ ràng ông cũng chẳng thua kém ai, sao mỗi lần thăng chức lại không đến lượt ông?
“Ý của bố là bảo con điều tra Lý Xuân Sinh?”
Lạc lão gia khẽ nói: “Ngu! Con tưởng nó được thăng chức là nhờ lập công thật à? Chẳng qua là có người chống lưng cho nó thôi.
Con mà động vào nó thì dù có hạ bệ nó thành công mà con lên được vị trí đó thì người chống lưng cho nó có tha cho con không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây