Anh ta muốn lợi dụng việc Ninh Thanh Thanh giống mẹ Nhan để làm hai bản giám định ADN giả, biến Ninh Thanh Thanh thành Nhan Thanh Thanh, còn Nhan Ninh Nguyệt thành Ninh Nguyệt.
Nhưng kết quả giám định ADN lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hóa ra vị hôn thê của anh ta luôn là Thanh Thanh, còn Nhan Ninh Nguyệt chỉ là hàng giả.
Kết quả này khiến anh ta mừng rỡ như điên!
Anh ta lập tức đưa hai bản giám định ADN này cho ba Nhan. Ba Nhan liền cho người điều tra chuyện năm xưa, kết quả phát hiện ra là do y tá đã bất cẩn trao nhầm hai đứa trẻ.
Lúc đó, ông ta rất tức giận, nghĩ đến việc con gái ruột mình phải chịu khổ suốt mười bảy năm ở bên ngoài, còn con gái nhà người ta lại được hưởng cuộc sống như công chúa suốt mười bảy năm ở nhà mình, nhà họ Ninh đã chiếm hết lợi thế.
Nhưng khi ông ta điều tra sâu hơn thì suy nghĩ này dần thay đổi.
Vì tuy nhà họ Ninh không giàu có nhưng đã cho Ninh Thanh Thanh những gì tốt nhất. Hầu hết số tiền mà hai vợ chồng kiếm được mỗi tháng đều dành cho cô con gái này. Ninh Thanh Thanh thấy người ta chơi piano rất tao nhã, rất thục nữ nên cũng muốn học, ba mẹ Ninh đã bỏ ra một số tiền lớn để cho cô ta đi học piano. Cô ta muốn học múa, mẹ Ninh liền đăng ký cho cô ta một lớp học múa. Ba mẹ Ninh đã vất vả làm việc như vậy nhưng ngày nào họ cũng sắp xếp thời gian để đưa đón cô ta đi học, sợ cô gái nhỏ một mình gặp chuyện trên đường.
Trong việc ăn mặc, ba mẹ Ninh cũng cho cô ta những thứ tốt nhất, suốt mười bảy năm không để cô ta phải chịu thiệt thòi gì.
Ba Nhan cũng thay đổi suy nghĩ khi thấy con gái được vợ chồng nhà họ Ninh nuôi dạy tốt như vậy. Dù sao Nhan Ninh Nguyệt cũng đã mười bảy tuổi rồi, nhà họ không thiếu tiền, nuôi thêm một đứa con gái cũng chẳng tốn kém gì. Sau này cứ tìm một đối tác làm ăn để kết thông gia là có thể giúp cô sống cuộc sống của một bà chủ giàu có.
Còn về Ninh gia thì khác, sau này cùng lắm là gả cho một người làm công ăn lương, sống một cuộc sống bình thường mà thôi.
Nói trắng ra thì nhà họ Nhan chỉ muốn giữ nguyên chủ lại để kết hôn, tạo giá trị cho nhà họ Nhan, chứ không hề quan tâm đến việc Nhan Ninh Nguyệt có sống tốt hay không.
Nguyên chủ không hiểu được ý định của vợ chồng nhà họ Nhan, ngược lại còn biết ơn họ vì đã cho cô tiếp tục ở lại nhà họ Nhan, đặc biệt là khi đối mặt với đại tiểu thư thật sự của nhà họ Nhan, vì cảm thấy áy náy nên thái độ của cô trở nên hèn mọn đến cực điểm.
Nhưng dù vậy, Nhan đại tiểu thư cũng không định buông tha cô, khiến cuối cùng cô phải chết thảm.
Sắc mặt của ba Nhan hơi khó coi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định trong lòng: “Đợi con bé xuống thì khuyên nhủ nó, con gái con đứa dễ hành động theo cảm tính lắm, bình tĩnh lại là được thôi.”
Nhan Thanh Thanh nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu, không ai đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Ninh Nguyệt hành động rất nhanh, chỉ lên lầu vài phút rồi đã xuống, trên tay còn cầm một chiếc thẻ ngân hàng: “Đây là thẻ mà ba mẹ làm cho con, tiền trong đó con hầu như chưa dùng đến. Trang sức con đã để hết trong hộp trang sức trên lầu rồi. Còn có cả những món quà mà con nhận được vào ngày sinh nhật, bao gồm cả hai căn phòng, đều ở trên bàn trang điểm. Trong cặp sách của con là sách giáo khoa, ba mẹ có muốn kiểm tra không ạ?”
Nói rồi, cô mở cặp sách ra, thoải mái lấy sách ra cho mọi người xem qua, rồi lại cất vào.
“Em thật sự muốn về sống với ba mẹ ruột của mình sao? Một khi đã đi rồi thì khó mà quay lại lắm đó.” Nhan Hạo Thiên nói với giọng điệu châm chọc.
Ninh Nguyệt cau mày nói: “Vì đã trao nhầm nên ai về nhà nấy thôi, sao em còn phải quay lại chứ?”
Biểu hiện của cô khiến cho tất cả những lời khuyên nhủ đều nghẹn lại trong cổ họng. Họ thật sự không ngờ một người đã quen với cuộc sống giàu sang lại có thể rời đi mà không hề lưu luyến như vậy.
Ông cụ Nhan lên tiếng: “Vì cháu đã quyết định rời đi thì cứ cầm lấy những thứ mà trước đây ông bà đã cho cháu. Cả cái thẻ nữa, cứ cầm hết đi. Dù sao cũng là có duyên với nhau một thời gian, lời thằng anh con khó nghe, nhưng nó nói đúng, điều kiện của nhà họ Ninh quả thật hơi kém, cháu không mang theo chút tiền thì sẽ không quen đâu.”
Ý định của con trai cả ông không tán thành, ý đồ tính toán quá rõ ràng, không công bằng với cả hai đứa trẻ, chi bằng để mỗi người về với gia đình của mình.
Ninh Nguyệt nói với giọng không chút gợn sóng: “Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu ạ.”