[Ký chủ, hệ thống này tuyệt đối không lừa cô, cô thật sự có vận may cá chép, người như cô rất thích hợp làm người xuyên nhanh.]
Ninh Nguyệt ngồi thẳng lưng ở ghế sau, ra vẻ không hề lay chuyển. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc nhìn người tài xế mặc vest đen đeo găng tay trắng ở phía trước, rồi cụp mắt xuống, thầm oán giận trong lòng: Không thích hợp thì sao chứ? Chẳng phải vẫn bị ngươi trói đến cái nơi lạ hoắc này hay sao?
Hệ thống 009 thấy Ninh Nguyệt vẫn không nói gì thì cuống lên: [Ký chủ, hệ thống này thật sự không lừa cô đâu, nếu không tin, cô mua thử vé số đi, mua rồi cô sẽ biết mình có vận may cá chép hay không!]
Ninh Nguyệt vẫn im lặng, nhưng ánh mắt đã chuyển sang những cửa hàng lướt nhanh qua bên đường. Cô nhớ không xa phía trước có một cửa hàng xổ số kiến thiết.
Hai phút sau, chiếc xe sang trọng màu đen dừng bên đường, Ninh Nguyệt móc hai tờ một tệ từ trong túi, đẩy cửa xe bước xuống, đi vào trạm xổ số.
Tài xế nghiêng đầu, nhìn bóng lưng đại tiểu thư có chút thất thần, rồi vội vàng thu lại ánh mắt.
Ba phút sau, cô cầm một tờ vé số trở lại xe.
Lúc này 009 rất đắc ý, ký chủ chịu mua vé số chứng tỏ cô đã tin lời nó. Chỉ cần trúng vé số, còn lo gì sau này ký chủ không phối hợp hoàn thành nhiệm vụ?
Xe nhanh chóng chạy về biệt thự nhà họ Nhan, Ninh Nguyệt bình tĩnh xuống xe như thường lệ, chỉ là nhà họ Nhan đã định trước hôm nay sẽ không bình tĩnh nổi.
Bởi vì, hôm nay đại tiểu thư thật sự của nhà họ Nhan sẽ trở về, còn cô, thiên kim giả này, theo cốt truyện gốc thì sẽ chính thức bắt đầu một đời bi kịch.
Đương nhiên, đây chỉ là cốt truyện gốc.
Trong biệt thự, người quản gia trước kia ngày nào cũng ra đón cô về, hôm nay chỉ đứng sang một bên, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo vài phần khác lạ.
Người nhà họ Nhan đã đến đông đủ trong phòng khách: ông cụ Nhan, cậu cả nhà họ Nhan, cô của nhà họ Nhan, cả con trai họ là Lý Nghiên, vị hôn phu trên danh nghĩa của nguyên chủ là Cung Vũ Trạch, và một cô gái trạc tuổi cô.
Cô gái có tướng mạo ngọt ngào, để tóc bob tiêu chuẩn, da trắng, dáng người cân đối, khuôn mặt giống mẹ Nhan đến bảy phần. Người này chính là một trong những người bị trao nhầm, đại tiểu thư thật sự của nhà họ Nhan, Ninh Thanh Thanh... Không, cô ta sắp đổi tên thành Nhan Thanh Thanh rồi.
Thấy cô về, nụ cười trên mặt mẹ Nhan lập tức tắt ngấm, giọng nói cũng lạnh lùng vô tình: “Ninh Nguyệt, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói.”
Trước kia, người nhà đều gọi nguyên chủ là Nguyệt Nguyệt. Vừa mới tìm được con gái ruột đã lạnh nhạt với con gái nuôi như vậy. Cũng chỉ có nguyên chủ mới không nhìn thấu, chỉ vì vài ba câu của vợ chồng nhà họ Nhan mà ở lại, cuối cùng mới rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Ánh mắt Nhan Thanh Thanh không kìm được mà rơi trên người Ninh Nguyệt. Thay cô ta hưởng thụ cuộc sống giàu sang suốt mười bảy năm ở nhà họ Nhan, giờ biết được chân tướng, chắc hẳn cô ta rất không cam tâm.
Cô ta cố gắng lờ đi khuôn mặt mà ai nhìn cũng phải ghen tị của Ninh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn Cung Vũ Trạch đang ngồi cạnh ba mình, trong lòng dâng lên một tia đắc ý.
Đẹp đến mấy thì sao?
Vũ Trạch thích Nhan Thanh Thanh cô ta, chứ căn bản không thèm để ý đến Nhan Ninh Nguyệt!
Ninh Nguyệt xách cặp sách trong tay một cách tùy tiện, rồi đi về phía chiếc ghế sofa duy nhất đối diện mẹ Nhan mà ngồi xuống, đặt cặp sách lên đùi, lưng thẳng tắp, ngồi đúng tư thế.
Thấy cô không chào hỏi ai, mẹ Nhan nhíu mày, vẻ không vui thoáng qua trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng nghĩ đến lời chồng dặn, bà ta đành nhịn xuống: “Mẹ có chuyện này muốn nói với con. Mấy hôm trước, chúng ta mới biết con không phải là con gái ruột của chúng ta, Thanh Thanh mới là con ruột. Hôm mẹ sinh con, mẹ ruột của con cũng sinh ở cùng một bệnh viện, y tá đã bế nhầm hai đứa. Giờ chúng ta đã tìm được Thanh Thanh, sau này con bé sẽ sống cùng chúng ta, trước kia nó đã chịu nhiều khổ rồi, sau này con phải nhường nhịn nó nhiều hơn...”
Ninh Nguyệt: Dựa vào cái gì mà tôi phải nhường cô ta? Với lại cô ta chịu khổ từ khi nào?
“Có thể cho con xin thông tin về ba mẹ ruột của con được không?”
Ba Nhan ngạc nhiên nhìn cô, theo như ông biết, con gái ông khi nghe tin mình không phải con ruột của họ, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, khóc lóc cầu xin họ đừng đuổi cô đi. Ông không ngờ cô lại có thể bình tĩnh đến vậy.
Nhan Hạo Thiên ném một tập tài liệu xuống trước mặt cô: “Tất cả đều ở đây. Nhưng nếu em muốn ở lại nhà này, tốt nhất đừng liên lạc với họ.”
Ý của anh ta là sợ người nhà họ Ninh bám lấy nhà họ Nhan để hút máu.