Nghe cậu nhỏ giọng nói, Lan Lạc thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống đất.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gì mà hy sinh bản thân? Anh không có tinh thần cống hiến cao cả như vậy. Đó là do em quá vướng tay chân. Tốt với anh chút, ma ma em hung dữ thế nào em cũng biết mà. Lần này trở về mông em nhất định sẽ nở hoa.”
Thời Bạch Lộ che miệng, nhất thời không dám nói nữa, chớp chớp đôi mắt to đen láy, ôm lấy cổ Lan Lạc, hôn lên mặt cậu một cái, nói: “Em sẽ ngoan! Chúng ta còn phải đi Tứ Quý Tinh gặp chú Tiểu Ngôn.”
Lan Lạc biết cậu có chút ồn ào, lúc cần phải nghe lời cậu bé vẫn rất nghe lời, chạy vòng qua một góc, phá cửa của phi thuyền, kích hoạt nhẫn khung xương ngụy trang cho Thời Bạch Lộ, mang cậu bé vào khoang điều khiển Thủ Hộ Giả, cuối cùng cũng không quên nói với cậu: “Phải ngoan.”
Thực ra cậu ta cũng không cần phải nhắc đi nhắc lại như vậy, Thời Bạch Lộ không có quyền điều khiển của Thủ Hộ Giả, vì vậy cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong buồng lái và rời đi cùng với Thủ Hộ Giả đã bật chế độ lái tự động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây