Tạ Dữ Nghiên nghe ra được giọng nói lười biếng của cô, anh nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên đó: “Suy nghĩ linh tinh!”
Anh khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của Thần Chết, có thể ở bên cạnh cô mãi mãi thì sao lại phải trốn?
Thời Dư cũng biết mình lo lắng mù quáng, nhưng lo lắng trong lòng cô không thể bị bốn chữ “lo lắng mù quáng” xua tan, chỉ khi cô thật sự nhìn thấy anh, chỉ khi cô thật sự cảm nhận được anh đang ở bên cạnh mình, cô mới có thể cảm thấy thoải mái và an tâm.
Trên môi nở nụ cười, Tạ Dữ Nghiên đỡ cô dậy, hôn nhẹ lên vành tai cô, thì thầm: “Mau đi tắm đi.”
Thời Dư cắn lên gò má anh một cái, sau đó mới bất đắc dĩ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây