“Lát nữa tôi sẽ cho người đưa cơ giáp đến cho cô. Nhớ kỹ, nếu không thật sự cần thiết thì đừng lấy ra cơ giáp này, nếu không... tất cả mọi vất vả của cô đều trở nên vô ích.”
Nghe lời anh đang nói đột nhiên bị dừng lại, Thời Dư cảm thấy rõ ràng rằng anh ấy đang muốn nói về ai đó.
Thời Dư không thích như vậy, cô cảm giác như mình bị buộc phải rơi vào vũng bùn, nhưng cô không biết vũng bùn đó sâu bao nhiêu cũng như làm sao để cô thoát ra khỏi nó.
Khi Thời Dư chạm vào chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ của mình, Tạ Dữ Nghiên cảm nhận được suy nghĩ của cô, nói: “Kể cả cô đưa chiếc nhẫn cơ giáp này cho tôi thì cũng vô dụng, chắc nó đã được ràng buộc với cô rồi? Sau khi ràng buộc, ngoại trừ cô, không một ai khác có thể điều khiển cơ giáp này.”
“Nói cách khác, nếu người khác sử dụng thì nó chỉ là một đống sắt vụn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây