Tạ (tiểu) đại (phiêu) tiểu (lượng) thư: “?”
Cố Tiền Khiêm vừa nói vừa đi vào nhà, vừa vặn gặp được Tạ Dữ Nghiên đang đứng ngoài cửa, cậu nghĩ tới xưng hô mình vừa buột miệng thốt ra, lập tức nắm chặt tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Chỉ là... Vậy thì sao, mới sáng sớm đã đứng ở cửa làm gì?”
Tạ Dữ Nghiên mặt không biểu cảm nói: “Chờ cậu.”
Cố Tiền Khiêm rất ít nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng như vậy của anh, trong lòng run lên lập tức cười pha trò: “Anh quá khách khí, từ nay về sau là người một nhà, thật sự không cần chờ tôi.”
Mấy người Phong Hiểu theo sau đi vào nghe xong lời của cậu ta cũng suýt chút cười chết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây