Cậu ta không còn tư cách trở thành quân nhân của Liên Bang nữa.
Thời Dư thu tay lại trước, cô ngồi bên cạnh Lục Đông Ngôn với thái độ bất cần đời như trước, hai tay gối sau đầu dựa vào ghế sô pha: “Tại sao cả hai cậu đều phải từ chức? Muốn lưu lại một chỉ huy kém cỏi như mình phải không?”
“Vừa rồi đã có một người từ chức, cậu bác bỏ, nếu cậu cảm thấy bản thân sai, vậy thì cậu phải đền bù cho sai lầm của mình đến giây phút cuối đời của cậu, đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Nhưng mình cho phép xin nghỉ, kỳ nghỉ không quá nửa năm.”
Lục Đông Ngôn nhìn cô phát ngốc, vẫn đang duy trì tư thế một tay cầm tro cốt Lục Tây Vọng, một tay cầm quân hàm.
Cố Tiền Khiêm vỗ mạnh lên vai cậu: “Thất thần gì đó, còn không cất quân hàm đi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây