“Là tôi.” Tạ Giang Táp bước ra từ trong bóng tối, anh ta nhún vai, quả quyết giơ hai tay lên đầu hàng.
Thời Dư mở to mắt, vô thức nhìn về phía sau anh ta.
Tạ Giang Táp sao có thể không chú đến ý ánh mắt của cô, anh ta trừng mắt nói: “Đừng có nhìn, chỉ có mình tôi thôi.”
Cố Tiền Khiêm hoàn toàn sững sờ, cậu ta không biết rằng Tạ Giang Táp vẫn còn sống, hết nhìn anh ta lại nhìn Thời Dư, cậu ta nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Những người khác đâu?” Thời Dư cất súng năng lượng đi, không vui hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây