Loảng xoảng một tiếng, con dao găm rơi trên mặt đất, Lục Tây Vọng loạng choạng xoay người đứng thẳng, đối mặt với đôi mắt gần như không có tiêu cự của Lục Đông Ngôn, anh ta tháo chiếc kính trên mũi xuống.
Anh không thích đeo kính, nhưng nếu không đeo, anh không chắc người khác có thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh không, mặc dù anh đã ngụy trang rất hoàn hảo.
Anh nhìn bản thân khắp người toàn là máu, khoé miệng hơi cong lên: “Đông Ngôn, em đã lớn rồi.”
“Nhưng còn chưa đủ ác.”
“Em nên dùng súng năng lượng, hoàn toàn kết thúc sự sống của anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây