Anh thấy Lục Tây Vọng hoàn toàn không có trách nhiệm mà một nguyên thủ quốc gia nên có.
Tạ Giang Táp ngồi nhìn anh khoảng nửa giờ, thấy ánh mắt anh tựa như muốn ngưng tụ thành băng, nháy mắt đã phát hiện ra suy nghĩ của anh, không chút do dự khuyên can: “Dữ Nghiên, anh biết em đang nghĩ gì, em không thể đi!”
Anh ta nói được một lúc lâu.
“Lúc này em tuyệt đối không được đi ra ngoài, nếu không tất cả mọi việc làm khi trước đều thất bại trong gang tấc, mục đích của Lục Tây Vọng còn chưa xác định được, anh ta… Anh ta vẫn còn trốn ở trong tối, ai mà biết được bọn họ sẽ làm trò gì với… Em…”
Nhắc tới Lục Tây Vọng, Tạ Giang Táp có thể thẳng thắn mà nói, nhưng khi đối diện với Lục Tây Vọng, anh lại không biết nên đối mặt thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây