Nếu ba người bọn họ biết cô đang suy nghĩ gì lúc này nhất định sẽ nhổ một ngụm nước bọt vào mặt cô. Có viên ngọc nào có thể đánh nhau sao, thậm chí so với ba người bọn họ còn ác liệt hơn? Đúng hơn nên gọi cô là vũ khí chiến đấu hình người.
Phong Hiểu vẫn còn có một chút lương tâm, anh cúi người xuống đỡ Thời Dư ngồi dậy, cầm thuốc đưa cho cô uống.
Sau khi uống thuốc xong, Thời Dư cảm thấy cơn đau nhức trong đầu đã giảm đi rất nhiều. Thấy có hiệu quả nhanh như vậy, cô vội vàng uống hết số thuốc còn lại rồi nói: “Còn nữa không? Cho tôi thêm vài viên nữa đi.”
Cái này so với ống dinh dưỡng thì ngon hơn rất nhiều.
Phong Hiểu đẩy cô trở lại giường: “Cậu có muốn làm một kẻ ngốc không? Thuốc là thứ có thể thích uống bao nhiêu thì uống à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây