Cô càng nói, khóe miệng cong lên càng sâu, ánh mắt hờ hững như khiêu khích.
“Cô đang nói lung tung cái gì?” Văn Nhân Mạc không chút do dự phủ nhận.
Không thừa nhận?
Thời Dư một lần nữa đạp mạnh lên vai Lục Tây Vọng, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng “rắc”, có lẽ xương bả vai của anh ta đã bị gãy.
Văn Nhân Mạc mở to mắt, gã ngay lập tức kích hoạt khung xương ngụy trang, nhưng phía sau đầu lại truyền đến một cảm giác lạnh lẽo mà nặng nề của kim loại, là súng năng lượng. Giọng nói của Cố Tiền Khiên truyền đến tai gã một cách mơ hồ: “Mặc dù là tôi có hơi buồn ngủ, nhưng cũng đừng có xem tôi như không tồn tại chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây