“Rõ ràng có thiên phú rất mạnh và được toàn bộ sự chúc phúc của anh ấy, cậu lại yếu đến mức không thể trụ nổi vài phút trong tay tôi, thật muốn người luôn tự cho mình là đúng kia nhìn thấy, 'đứa con' mà anh ấy đặt mọi hy vọng lên đến cuối cùng là thứ rác rưởi gì?”
Cô nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, nó giống như ba ngọn núi lớn, đè nặng trên vai Lan Lạc, vẻ mặt cậu ta tái nhợt, Lan Hi càng chế giễu hơn.
Cha!
Cha rốt cuộc là người như thế nào?
Thời Dư thấy bọn họ hoàn toàn không để ý đến mình, hắng giọng một cái nói: “Hai người giả vờ như không nhìn thấy tôi như vậy, có quá đáng quá không?.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây