Không phải là không quan tâm, mà là quan tâm quá nhiều.
Tạ Dữ Nghiên hình như bị hai chữ xiềng xích trong lời nói của anh ta làm cho xúc động, ánh mắt anh dừng trên không bỗng nhiên mất đi tiêu cự, nhưng khi thấy cơ giáp màu lam bạc xuất hiện trên bàn cát mô phỏng thì lại trở nên sinh động và có thần hơn.
Anh nhẹ giọng nói: “Anh, không phải là xiềng xích.”
Thấy Tạ Giang Táp chăm chú nhìn mình, anh lại kiên định nói: “Qua nhiều năm như vậy rồi, oan hồn đã chết thì không nên lôi kéo người còn sống chết chung.”
“Em muốn xem, cuối cùng thì bọn họ muốn làm gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây