Thời Dư liếc mắt nhìn ông: “Nhìn cha còn nhanh nhẹn như vậy, con cảm thấy cha mấy năm nay sống rất tốt. Con đi trước, cha muốn làm gì thì làm.”
Cô nói xong thì thật sự định rời đi, nhưng Thời Tắc vội vàng kéo cô lại: “Đừng đừng đừng, con muốn đi thì hãy mang ta đi cùng!”
Hai người nói chuyện tự nhiên như chốn không người, Lục Tây Vọng lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Tiến sĩ, ông cũng đã hứa sẽ giúp tôi cứu người.”
Thời Tắc vỗ trán, cười nói: “Hình như Xem ra là như vậy.”
Hắn lo lắng kéo Thời Dư vào trong rồi nhìn Lục Đông Ngôn đang nằm trong cabin điều trị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây