Giữa lúc đang sửng sốt, sau gáy Lục Đông Ngôn hơi nhói lên, Lục Tây Vọng buông cậu ta ra, giọng điệu còn nhẹ hơn cả gió.
“Đông Ngôn, em là sự thiện lương duy nhất của anh.”
Anh cụp mi mắt xuống, lại nói một câu rất nhỏ, không ai có thể nghe rõ.
……………
“Làm gì vậy!” Thời Dư vô tội chớp mắt, đang ăn cơm mà lù lù xuất hiện như vậy làm người ta sợ lắm có biết không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây