Cậu ta nhớ rõ tên mình là Lục Đông Ngôn, nhớ rõ mình là em trai của Lục Tây Vọng, cũng không còn sợ bất cứ cái gì. Nhưng những chuyện trước sáu tuổi cứ như bị bao phủ trong bởi một tầng mây, cho dù có cố gắng thế nào, cũng không thể xua tan nó đi mà nhìn rõ.
Cậu ta trợn tròn mắt, cậu có thể nhìn thấy Thời Dư ở trước mặt đang nói điều gì đó, nhưng cậu điều gì cũng không nghe được, cậu cứ nhìn vào hư không, tầm mắt không có tiêu cự.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Đông Ngôn rút khẩu súng năng lượng của mình ra, nhắm vào Thời Hữu đang lơ lửng và bắn điên cuồng.
Cùng lúc đó, những hình ảnh mơ hồ trong đầu cậu ta dần trở nên rõ ràng hơn, cậu ta vẫn không nghe rõ những người đó nói gì, nhưng lại có thể thấy rõ dáng vẻ của từng người bọn họ.
Chính người trước mắt này đây, ông ta đứng trước mặt cậu, dùng ánh mắt lạnh như băng theo dõi cậu. Cũng đúng vào lúc này, cậu nghe rõ ràng âm thanh xì xào bàn tán không ngừng vang lên từ trong bức ảnh, chỉ nghe duy nhất một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây