Bàn tay đang lướt trên bàn phím ảo của Tạ Dữ Nghiên dừng một chút, giọng nói vẫn giống như thường ngày: “Em chưa từng ép buộc anh làm việc này.”
Tạ Giang Táp cụp mắt xuống, trên mặt lại hiện lên ý cười, không để ý đến phản ứng của Tạ Dữ Nghiên xoa xoa đầu anh, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của anh thì cũng đừng lại, anh ta khoác tay lên vai anh rồi nói: “Được rồi, được rồi, ai bảo anh là anh của em chứ, làm xong chưa, xong rồi thì đi gánh cái trọng trách làm tổng chỉ huy Hải Lam Tinh phiền toái kia đi.”
“Đó không phải là gánh nặng phiền toái.” Tạ Dữ Nghiên nói.
Tạ Giang Táp thấy anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như Bồ Tát, thì không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, biết Tạ chỉ huy cậu quan tâm người dân Hải Lam tinh rồi, nhưng mà nơi này không thể ở lâu, phải nhanh chóng rời đi.”
Cùng lúc đó, Hải Kinh Cức nhìn thấy tin nhắn được gửi đến não, tức giận ném chén nước lên bàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây