Thời Dư xoa cổ lặng lẽ rút vào bóng tối, nghĩ tốt hơn là để cho huấn luyện viên trưởng trút giận xong sau đó hãng ra ngoài.
Cô dựa vào tường, rên rỉ muốn gửi tin nhắn cho Lạc Hạ Từ, nhưng ngay sau đó một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô theo bản năng ngồi xuống lăn sang một bên.
Tại nơi cô đang đứng ban đầu, có một số lưỡi kiếm được cắm vào tường, chuôi kiếm vẫn còn rung, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thời Dư lập tức nhìn vào bóng tối, có một người đang đứng bên trong, anh ta đội một chiếc mũ, cô không biết anh ta đứng đó bao lâu, cũng có thể đã đứng ngay ở đó ngay từ đầu.
Sờ sờ mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt, con ngươi Thời Dư giãn ra: “Là anh!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây