Xuyên Không: Tôi Trở Thành Chiến Thần Ở Tinh Tế

Chương 41:

Chương Trước Chương Tiếp

“Cá mặn?” ánh mắt thiếu niên tỏ ra nghi hoặc.

Giọng nói khoa trương của cô nhóc vang lên: “Không thể nào? Cậu không biết cá mặn là cái gì? Tinh võng của cậu ở nông thôn sao? Mạng 2G?”

Ánh mắt thiếu niên lần nữa lộ ra nghi hoặc.

Hình như cô nhóc không nhịn được nữa, cong ngón trỏ lại gõ lên trán rồi xoè bàn tay ra: “Tức là mình còn rất nhiều việc không thể đi với cậu được.”

Cô nhóc ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của Tô Kiếm Hành, lấy ra một cái bánh ngọt ăn với vẻ thích thú.

Thiếu niên vẫn chưa hết hi vọng, ngồi xuống bên cạnh cô nhóc: “Thật sự không đi? Có công trạng còn có trợ cấp......”

“Mạng chỉ có một.” Thời Dư nhanh chóng đánh gãy lời của Lục Đông Ngôn.

Cô biết khả năng của mình tới đâu, mặc dù cô điều khiển [Chiến Thần] giết được một ít quái vật, nhưng toàn bộ đều nhờ vào các chức năng tuyệt vời của Chiến Thần], bây giờ năng lượng của [Chiến Thần] còn lại 20%, đi ra ngoài chả khác nào dâng đồ ăn cho chúng.

Thời Dư đến từ tận thế, đối mặt với cái chết đã thấy được lòng người hiểm ác, muốn cô hi sinh bản thân để bảo vệ người khác thật sự rất khó, nếu có người nói cô lạnh lùng vô tâm cô tuyệt đối không cãi mà còn ưỡn ngực nhận luôn.

“Danh sách rời khỏi Hải Lam Tinh còn dư vài.....” Lục Đông Ngôn bổ sung lời vừa rồi còn chưa nói xong.

Ngay lập tức trên trán Thời Dư hiện ra một cái dấu chấm than: “Thật sự?”

“Cậu không biết? Thông báo buổi sáng có viết.”

Thời Dư không còn tâm trạng ăn bánh bánh ngọt nữa, giật thông báo về phía mình nhìn chằm chằm, thật sự nhìn thấy danh sách rời khỏi Hải Lam Tinh.

Thông báo viết rất rõ ràng, một khi khu tị nạn có thể tạo ra con đường cứu viện với trạm không gian thì sẽ lần lượt đưa dân tị nạn rời khỏi Hải Lam Tinh.

Mỗi lần đi đều giới hạn số người, muốn có được một chỗ thì phải có công trạng, lúc đó nhìn vào công trạng cao hay thấp mà sắp xếp người rời khỏi Hải Lam Tinh.

Thời Dư không thể không khen người lãnh đạo của khu này rất thông minh.

Tuy mọi người đều không muốn ra ngoài chịu chết, nhưng ai cũng muốn là người đầu tiên ra khỏi Hải Lam Tinh.

Điều kiện này đưa ra, không cần ép buộc, sẽ có người chủ động nhảy ra.

Lục Đông Ngôn gỡ cánh tay đang giữ chặt tay phải mình ra, nói: “Cậu đã không muốn, mình đành đi một mình vậy, hi vọng sẽ gặp được cậu ở bên ngoài Hải Lam Tinh.”

Thời Dư: “......”

Đây là trả thù, công khai trả thù.

Trả thù cô vừa rồi hờ hững, nói lời lạnh nhạt với cậu ta.

Thời - cá mặn - Dư co được dãn được, lập tức một hơi ăn hết bánh ngọt rồi đứng lên nói: “Không cần phải vậy, chúng ta có thể cùng rời khỏi Hải Lam Tinh.”

Nhiều ngày như vậy Lục Đông Ngôn mới thắng được một ván, khóe môi của cậu ta hơi cong lên, lại rất nhanh che giấu đi, hắng giọng một cái nói:

“Trước đó, có thể bán cho mình một ống dinh dưỡng không?”

Thời Dư: “......”

Cô không thể hiểu được, rõ ràng chỗ tị nạn cũng bán ống dinh dưỡng, giá cả rất bình thường, sao tiểu tử này cứ nhìn chằm chằm vào túi không gian của cô? cho cậu ta ăn như vậy, núi vàng núi bạc cũng bị cậu ta ăn sạch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 21%👉

Thành viên bố cáo️🏆️